“A ——” Nghe nàng nói vậy, Hạ Vân Hi ngây dại, nàng vạn vạn không nghĩ tới người trong lòng Tâm Tâm là một hoàng tử.
Từng nghe hoàng hậu nương nương nói qua, hoàng thượng có tám nhi tử, ba công chúa, trong đó nhị hoàng tử Tiêu Dật Hiên, Tứ hoàng tử Tiêu Dật Dương xuất sắc nhất, đương nhiên tình yêu Dật Phong là hoàng thái tử, xuất sắc là chuyện khỏi phải bàn.
Cổ đại xem trọng nhất là môn đăng hộ đối, nhất là hoàng thất quý tộc, khó trách Tâm Tâm mất mát nói không thể nào, xác thực rất không có khả năng.
Chỉ là, trong từ điển Hạ Vân Hi nàng không có ba chữ ‘không thể nào’ này, hơn nữa, nàng cũng không muốn nhìn thấy Tâm Tâm khổ sở như vậy, nhất định phải giúp nàng mới được.
Suy tư một lát, nàng đột nhiên vỗ tay, dứt khoát nói: “Tâm Tâm, cùng ta vào cung đi!”
Tâm Tâm khó hiểu nhìn nàng.
“Ngươi đã thích nhị hoàng tử vậy thì cho mình cơ hội dũng cảm theo đuổi hạnh phúc, có lẽ ông trời sẽ cho ngươi kết quả mĩ mãn.” Hạ Vân Hi khích lệ nói.
“Nhưng...... Hắn là hoàng tử, ta không thể nào!” Tâm Tâm không có lòng tin gì, lắc đầu một cái. Mặc dù nàng rất muốn, nhưng là......
“Ai, ngươi không phải thử làm sao biết không thể nào, thay vì ở đây buồn bã, đau khổ một mình, không bằng thẳng thắn một lần, dù không thành công thì cũng đã từng cố gắng, không có gì hối hận nữa.” Hạ Vân Hi mềm mỏng thuyết phục.
Tâm Tâm cắn môi, có chút dao động, nàng thật có thể không?
Thấy nàng vẫn còn do dự, Hạ Vân Hi hạ quyết tâm, đem việc mình liều mạng theo đuổi Dật Phong nhất nói ra, muốn củng cố lòng tin của nàng
“Cái gì? Ngươi thật theo đuổi hoàng thái tử?” Tâm Tâm nghe xong, thiếu chút nữa lần nữa ngã lăn xuống.
Thậm chí hoài nghi mình nghe lầm.
“Đúng vậy , ta nhất định muốn nam nhân này rồi, ai cũng không ngăn cản được ta!” Khó lắm mới gặp phải nam nhân xuất sắc lại có cá tính như vậy, nàng tuyệt không cho hắn chạy đi.
“Nhưng thái tử lạnh lùng vô tình như băng sơn ngàn năm, ngươi hòa tan được không?” Hơn nữa còn cực độ ghét nữ nhân đấy, ngay cả hoàng hậu cùng Thái phi, hắn cũng rất lạnh lùng, không cách nào thân cận.
“Không sợ, ta nhiệt tình như lửa tinh linh, băng sơn ngàn năm cũng không ngăn cản được ta.” Hạ Vân Hi hất đầu, hào khí mười phần.
Tiêu Dật Phong tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay của nàng!
Tâm Tâm hâm mộ nhìn nụ cười chói mắt của nàng, khi nàng tự tin càng mê người hơn. Bất chợt, nàng cũng có ý niệm, hi vọng mình có thể giống Vân Hi, vì hạnh phúc mà cố gắng.
“Tốt, ta vào cung với ngươi.” Lần này, thần sắc nàng đã hết sức kiên định.
Vì có thể ở cạnh nam nhân mình yêu, nàng đã thông suốt đi rồi!
“Thật tốt quá! Tâm Tâm, ngươi phải dũng cảm lên!” Hạ Vân Hi thật cao hứng, trẻ nhỏ dễ dạy: “Chúng ta cùng nhau cố gắng!” Nàng cầm tay nàng ấy, mặt mày hớn hở nói.
Tâm Tâm mặc dù còn hơi mơ hồ, nhưng bị sự nhiệt tình của nàng lây sang, cũng nhoẻn miệng cười.
Tấn vương gia, ta tới đây!
——————————-
Đào Hoa Lâm mỹ lệ ở Quận Vương phủ, gió nhẹ khẽ thổi, hoa đào đỏ bay lượn khắp rừng, như Hồng Tuyết phiến tán loạn trong đêm trăng.
“Oa, thật là đẹp!” Hạ Vân Hi vui vẻ chạy vào, tay ngọc nhẹ nhàng phất qua hoa đào, từ bên này chạy đến bên kia, y phục màu lam lẫn trong biển hoa màu hồng, giống như tinh linh của rừng đào, làm người ta không dời mắt được, tiếng cười như chuông bạc tung bay, làm cho người ta cảm thấy cảnh này có phải thật tồn tại ở nhân gian hay không.
Bởi vì hưng phấn quá mức, Hạ Vân Hi dứt khoát nhảy lên, múa ba-lê. Ống tay áo lắc nhẹ, mũi chân điểm xuống, theo tiết tấu trong đầu vũ động uyển chuyển, nhảy lên, xoay tròn, tư thái hết sức tuyệt đẹp......
Thác Bát Luật vừa tới vương phủ không lâu, vô tình đi dạo tới nơi này, nhìn thấy một hình ảnh duy mỹ. Một thiếu nữ tuyệt sắc, khinh hoang chuyển động thân thân thể, như hồ điệp nhẹ nhàng bay múa, như mảnh lá rụng trong không trung chập chờn, như bụi rậm trong một bó hoa, theo tiết tấu của gió lắc vòng eo. Nụ cười ngọt ngào nở rộ trên môi. Thanh nhã như hoa sen mùa hè, xoay tròn xoay tròn mãi, váy dài tung bay như hoa sen đang kỳ nở rộ, tóc đen uốn lượn, tung xõa nhưng không rối, tựa như cửu thiên tiên nữ, làm người ta si ngốc ngắm nhìn
Trong lòng hắn kinh ngạc vô cùng, không kìm được đi qua.
Bình luận
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1