chương 42/ 140

Dưới chân thiên tử, luôn là đất dòng người hội tụ, kênh đào liên tiếp, tơ lụa gấm vóc, lương thực ngân thuế, sứ men bích trà, ngọc thạch châu báu, củi thán đồng sắt, trúc mộc miên ma, lông thú sữa dê, thảo dược đặc sản miền núi, muối đường dầu dấm, hoa quả, đồ dùng bách hóa, toàn bộ tụ tập trung chuyển ở đây. Các sứ giả của các quốc gia khác tới trước triêu hạ hội đàm, thương đoàn nước khác lần lượt dừng lại, bất cứ lúc nào đều là nhốn nha nhốn nháo, rất náo nhiệt..

Một thiếu niên tuấn mỹ phi phàm, tay cầm ngọc phiến, chậm rãi bước chậm trên ngã tư đường, dung mạo xuất sắc khiến người ta thán phục không thôi, ai ai cũng nhìn hắn chăm chú.

Bên cạnh thiếu niên là hai tiểu thư đồng tướng mạo thanh tú.

“Hạ cô nương, chúng ta ra ngoài như vậy hoàng hậu có trách tội không?” Một trong hai tiểu thư đồng — cũng là Thanh Thanh, lo lắng hỏi. Bởi vì hoàng hậu ra lệnh không cho Hạ cô nương xuất cung.

Không sai, thiếu niên tuấn mỹ kia chính là Hạ Vân Hi, chỉ thấy hắn cầm ngọc phiến gõ nhẹ Thanh Thanh một cái, trợn mắt nói: “Nói ngươi bao nhiêu lần rồi, phải gọi công tử, hiểu chưa?”

Thanh Thanh lè lưỡi: ”Biết.”

“Hoàng hậu nương nương cùng Thái phi xuất cung du ngoạn rồi, ngày mai mới trở lại, hơn nữa thị vệ trong cung cũng bị ta thu phục, chỉ cần bọn họ không nói, nương nương chắc chắn sẽ không biết, yên tâm đi.” Hạ Vân Hi phe phẩy ngọc phiến, dương dương đắc ý cười.

Ha ha, toàn dựa vào tay nghề nấu ăn của nàng khiến bọn thị vệ đủ nghiện, vì vậy chỉ cần nàng có bất kỳ yêu cầu gì trong phạm vi năng lực của bọn hắn, bọn họ cũng sẽ đáp ứng giúp một tay.

“Ai nha, công tử, người đúng là thông minh tuyệt đỉnh, mưu kế chồng chất, tiểu nhân bội phục đến đầu rạp xuống đất.” Một gã thư đồng khác là Tiểu Mãn Tử, khoa trương múa tay nịnh hót.

Hạ Vân Hi cười ha ha. Thanh Thanh trợn trắng mắt, vẻ mặt đầy chán ghét.

Ba người cười cười nói nói, thấy quảng đường trước mắt bị chặn, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây. Đi ngang qua bờ hồ Dương Liễu, thấy phía trước có một nhóm người, không khỏi tò mò đi tới.

Thì ra là Bình Nam Quận Vương phủ dán thông báo cuộc so tài tài tử hai năm một lần, chủ yếu vì Thánh thượng muốn tìm người có đức hạnh, người đứng đầu bảng chẳng những có thể nhận được năm ngàn lượng hoàng kim, được Bình Nam Quận Vương khen ngợi, hơn nữa còn được có cơ hội vào triều làm quan.

Hạ Vân Hi hai mắt sáng lên, không nghĩ tới cổ đại cũng có chuyện kích thích như vậy, tài tử tranh tài, nói không chừng sẽ rất náo nhiệt, nàng nhất định phải đi một chút cho biết mới được.

Lúc này, ở bên cạnh nàng có mấy vị công tử ca, đang khe khẽ nghị luận:

“Nghe nói lần này cuộc so tài so với trước kia có phần khó hơn!” Công tử Giáp nói.

“A, tại sao?” Công tử Ất không hiểu hỏi.

“Bởi vì lần ra đề này chính là ‘thiên triều đệ nhất tài tử’ Hiệp hoàng điện hạ đấy.” Công tử Giáp ngữ điệu bạo xuất kinh người.

“Cái gì, là ‘Hiệp hoàng’ tứ hoàng tử?” Tất cả lập tức kinh hô.

“Đúng vậy, cho nên ta nói, lần này cuộc so tài tài nghệ nhất định sẽ rất khó khăn, ngàn lượng hoàng kim không dễ cầm nha......”

“......”

Phía sau bọn họ nói gì Hạ Vân Hi đã không có nghe nữa rồi, kêu Thanh Thanh cùng Tiểu Mãn Tử đẩy đám người ra.

“Ta quyết định, ta muốn tham gia tranh tài.” Nàng cao hứng bừng bừng nói.

Lời này vừa nói ra, hai người đồng thời sửng sốt: ”Hạ cô nương, người nói là người cũng muốn tham gia cái tài tử tranh tài đó?”

“E hèm!”

Bởi vì nàng thích náo nhiệt, thích chơi nổi, thích vui vẻ, chỉ cần có chuyện mới lạ nhất định không bỏ qua, hiện tại khó gặp chuyện chơi hay như vậy, nàng nhất định đi xem một chút.

“Oa, thật là giỏi, Hạ cô nương cố gắng lên! Đoạt vị trí đứng đầu bảng, Tiểu Mãn Tử ủng hộ người!” Tiểu Mãn Tử giơ ngón tay cái rồi vỗ tay nói.

“Phải gọi công tử, ngu ngốc!” Lần này đến phiên Thanh Thanh phun hắn.

“Ngươi ——”

“Được rồi được rồi, đừng làm rộn, đi nhanh đi, qua giờ đăng ký sẽ không chơi được.” Hạ Vân Hi phất tay một cái, lôi kéo hai tên oan gia vẫn còn ở đó mắt to mắt nhỏ trừng nhau, sải bước đi về phía trước.

Bình luận





Chi tiết truyện