chương 75/ 140

Trong vườn hoa hồng, Chu Minh đế đứng trong đình, lặng lẽ nhìn biển hoa trước mắt đến thất thần.

Nơi này tất cả đều là hoa hồng lam Dịch Ly thích nhất, cũng là hoa nàng tự tay trồng, mỗi lần tới đây, tựa hồ vẫn còn cảm thụ được hơi thở của nàng.

Gió nhẹ lướt qua, mùi hoa thoang thoảng.

Đưa tay lấy một cành hoa, khẽ vuốt ve cánh hoa xanh biếc, quyến luyến không nỡ rời xa. Chuyện xưa lại quay về, mỗi lần nhớ lại, tất cả chỉ như mới ngày hôm qua.

Mười tám năm trước, hoàng hậu đem chuyện cháu gái mình có dị năng báo cho hoàng thượng, hoàng thượng rất vui mừng, lệnh Hạ Dịch Ly lập tức tiến cung.

Hạ Dịch Ly một thân tố trang màu trắng, chéo quần thêu bươm buớm màu lam nhạt giương cánh định bay, bên ngoài khoác một tầng lụa mỏng cũng màu trắng. Eo như cành dương liễu, môi đỏ mọng như anh đào, da ngọc trong suốt như tuyết, thanh âm tựa oanh yến. Lông mi đậm, đôi tử nhãn sáng ngời, tản ra lưu quang như mộng ảo, nàng như một bức họa tuyệt mỹ không nói nên lời.

Chu Minh đế không tự chủ được bị bức họa này hấp dẫn.

“Thần nữ Hạ Dịch Ly, tham kiến Ngô Hoàng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn tuế!” Hạ Dịch Ly quỳ lễ, cung kính nói.

Chu Minh đế vẫn kinh ngạc không dứt, nhìn cảnh đẹp trước mắt đến mất hồn, cho đến khi hoàng hậu kéo tay hắn, hắn cuống quít kiềm chế, mỉm cười.

“Bình thân.”

“Tạ hoàng thượng!” Hạ Dịch Ly đứng lên, tử quang nhẹ nhàng, lẳng lặng nhìn hắn.

Chu Minh đế không tự chủ chìm vào sóng mắt nàng, trong lòng lại không ngừng rung động, hắn định thần lại, quay đầu nhìn về phía hoàng hậu: “Hoàng hậu, nàng nói Hạ cô nương biết xem bói là thật sao?”

“Hồi hoàng thượng, là thật, hơn nữa nàng còn tinh thông thiên văn địa lý, biết được quá khứ tương lai, chỉ cần hoàng thượng lưu nàng lại, trọng dụng nàng, tương lai nhất định là rường cột quốc gia.” Hoàng hậu dịu dàng nói.

Chu Minh đế sau khi nghe xong, không khỏi vui mừng nhìn Hạ Dịch Ly, nội tâm cũng lay động.

............

Trong vườn hoa hồng, Chu Minh đế cùng Hạ Dịch Ly sóng vai chậm rãi dạo bước.

“Ly nhi, ta muốn phong nàng làm Quý Phi!” Hắn nắm nhẹ tay nàng, nhìn vào mắt nàng, nhu tình nói.

Hạ Dịch Ly cả kinh thất sắc, ngẩn người tại đó, thật lâu sau mới lẩm bẩm: “Không...... Không được......” Nói xong, trốn tránh xoay người muốn đi.

Chu Minh đế vội vàng kéo nàng lại, nhỏ giọng kêu lên: “Ly nhi, đừng trốn! Nàng đáp ứng trẫm được không?”

Nàng lắc đầu, khổ sở nói: “Không, ta không thể có lỗi với cô cô!”

“Nàng không được nghĩ như vậy, nàng không có lỗi với ai hết!” Chu Minh đế ôm nàng, ánh mắt nhu tình như nước: “Hơn nữa, cô cô nàng nếu đã đưa nàng đến bên cạnh trẫm, nói không chừng cũng là có ý này, không bằng chúng ta đi thăm dò nàng ấy một chút, nếu nàng ấy đáp ứng, nàng cũng đừng cự tuyệt ta nữa, có được không?”

Hạ Dịch Ly lắc đầu một cái, đẩy nhẹ hắn, rũ mắt xuống: “Tạ hoàng thượng yêu thương, nhưng Dịch Ly...... không thể đáp ứng!”

Chu Minh đế mất mát, kinh ngạc nhìn nàng: “Tại sao? Chẳng lẽ nàng không yêu trẫm, không muốn ở bên cạnh trẫm sao——”

“Hoàng thượng, không nên nói nữa, ” Hạ Dịch Ly ngắt lời hắn, hít sâu một cái, thanh âm êm dịu mà kiên định nói: “Dịch Ly cả đời này chỉ muốn dốc toàn lực vì nước, vì dân, không muốn có bất kỳ tư tình nhi nữ nào, xin hoàng thượng về sau cũng đừng nhắc lại chuyện này.”

Chu Minh đế kích động, hắn không thể tiếp nhận chuyện này: “Nàng nói nhiều như vậy nhưng trẫm vẫn không hiểu, vì nước ra sức với chuyện chúng ta bên nhau có liên quan gì? Trẫm bất kể, trẫm muốn phong nàng làm Quý Phi!” Nói xong lại nắm chặt tay nàng lần nữa.

Hạ Dịch Ly chấn động, căng thẳng, nhẹ nhàng rút tay ra, thần sắc lạnh nhạt: “Nếu hoàng thượng khư khư cố chấp, đó là đang ép ta phải rời khỏi đây.”

“Nàng ——”

Chu Minh Đế đau xót, bị đả kích loạng choạng một bước. Hắn kinh ngạc ngưng mắt nhìn nàng, nhưng chỉ thấy Hạ Dịch Ly đứng trong gió, cao quý xinh đẹp không thể xâm phạm. Hắn bị vẻ xinh đẹp câu hồn rồi, nhưng không dám mạo phạm, chỉ biết si ngốc nhìn nàng.

Đồng thời cũng thầm thề, hắn sẽ không buông tha, vô luận là mười năm hay hai mươi năm, hắn cũng sẽ đợi......

Nhưng ai biết, cái hắn đợi được là tin báo tử của nàng…

......

Ly nhi...... Chu Minh đế đau thương nhìn hoa hồng lam trong tay, chua xót vô hạn.

——————————–

Tê Loan điện

Tiêu Dật Dương mở bức họa trong tay ra, ánh sáng le lói từ cửa sổ xuyên vào phòng, bóng dáng trên bức họa tuyệt lệ mơ hồ được phủ bởi quầng sáng vàng mềm mại.

“Thì ra là, nàng tên là Hạ Vân Hi!” Hắn khẽ nhớ lại, niềm yêu mến trong mắt càng thêm sâu.

Nếu đã biết tên và thân phận của nàng, cũng biết chỗ ở của nàng, như vậy hắn sẽ không đợi thêm nữa, hắn muốn chủ động theo đuổi, muốn giành được giai nhân.

Nhưng...... Nhớ tới cảnh tượng nàng xuất hiện hôm nay là vì muốn ngăn cản Thập công chúa chọn Tiêu Dật Phong làm phò mã, chẳng lẽ...... Bọn họ biết nhau?

Tiêu Dật Dương cau mày, nụ cười cũng đọng lại trên môi.

Chỉ là, vô luận quan hệ giữa bọn họ là gì, vẫn không ngăn được quyết tâm của hắn, khó gặp được một nữ nhân khiến hắn động lòng, nói gì cũng vẫn muốn theo đuổi.

Ngón tay thon dài khẽ chạm vào bức họa, khóe môi đẹp đẽ nhàn nhạt cười. Hắn chấm mực, nhẹ nhàng vung bút. Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm bẩm báo của gã sai vặt: “Tứ hoàng tử, Dung phi nương nương phái người tới báo, nói có chuyện gấp tìm ngài.”

“Được, ta tới ngay!” Tiêu Dật Dương đem bức họa đặt ngang trên bàn, xoay người bước nhanh ra ngoài, gã sai vặt cũng theo sát sau lưng.

Chỉ thấy trên bức họa thoảng mùi hương nhàn nhạt. Trên giấy mực vẫn còn chưa khô, chữ viết tinh tế rõ ràng, tuy chỉ có ba chữ, nhưng cũng khắc sâu vào tim khó quên.

Hạ, Vân, Hi.

——————————–

Tấn phủ thân vương là một tòa phủ đệ hoàng gia lớn nhất kinh thành, cũng là phủ đệ của đương triều nhị hoàng tử Tiêu Dật Hiên.

Lúc này, trong phòng nghị sự ——

“Nhị ca, phụ hoàng xảy ra chuyện gì? Ta lần đầu nhìn thấy người kích động như thế.”

Đang nói là một nam tử mặc gấm lam, diện mạo tuấn tú, lúc này nghi hoặc nhìn nam tử tuấn nhã ngồi ở chủ vị kia.

“Đúng vậy, ta cũng thấy việc này kỳ quái lắm!” Một gã nam tử khác cũng mặc y phục gấm lam, dáng người gầy gò cũng thắc mắc không hiểu.

Bình luận





Chi tiết truyện