chương 4/ 140

"Tham kiến thái tử điện hạ!" Mọi người lập tức khom người hành lễ.

Tiêu Dật Phong quét mắt nhìn mấy người đang quỳ ở chổ này một cái, cuối cùng tầm mắt dừng tại trên người Hạ Vân Hi, tròng mắt đen sắc bén chống lại ánh mắt nhàn nhạt tử quang của nàng, ánh mắt lạnh như băng tựa hồ xen lẫn một tia kinh ngạc. Nhưng sau đó thấy trên người nàng đồng phục quái dị cùng bộ mặt vết bẩn, chán ghét nhanh chóng leo lên đáy mắt hắn.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Gương mặt lạnh lùng không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, nhưng khí thế vẫn bức người như cũ.

"Hồi bẩm thái tử, đám người nô tỳ đang lùng bắt thích khách." Thu đại tỷ cúi đầu, cung kính nói.

Tiêu Dật Phong nhìn Hạ Vân Hi lần nữa, gương mặt lạnh nhạt không có quá nhiều biến hóa, môi mỏng mấp máy lời nói lạnh như băng: ”Giải vào đại lao, nghiêm hình tra hỏi!”

Nói xong, hắn như không có chuyện gì mà rời đi.

"Oa —— nam nhân này thật hão lãnh, hão khốc!"

Rốt cuộc Hạ Vân Hi phục hồi tinh thần lại, không nhịn được phát ra một tiếng than thở, ánh mắt bộc phát sắc hồng, trong lời nói tràn đầy ái mộ, hoàn toàn quên người mình ở chỗ nào.

Cho đến khi đôi tay bị kiềm chế chắc, nàng mới nhớ tới tình cảnh giờ phút này của mình, lập tức cả kinh la lên: "Buông ta ra! Các ngươi muốn làm gì? Buông ta ra. . . . . . Uy —"

Hạ Vân Hi liều mạng giãy giụa, cắn đá thị vệ liên tục, nhưng tất nhiên đánh không lại, lại còn tự làm đau mình.

"Đáng chết các ngươi buông ta ra. . . . . . Có nghe thấy không. . . . . . Ta không phải thích khách nha. . . . . ." Sao nàng lại xui xẻo như vậy?

Đột nhiên, một tiếng hô to từ xa truyền đến."Hoàng hậu nương nương giá lâm!"

Mọi người đột nhiên dừng lại bước chân, tự giác tách ra hai hàng, toàn bộ quỳ rập xuống hành lễ."Hoàng hậu nương nương cát tường! Thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"

Hạ Vân Hi cũng ngưng giãy giụa, tò mò trợn to mắt nhìn về quý phụ nhân phía trước chậm rãi mà đến.

Cát phục ngũ phượng kim gai hồng sắc, Thiên Diệp cung trang, Mẫu Đan trang sức, cành cành lá lá dây dưa lượn quanh xích y*, trên cổ một đóa vòng cánh hoa vàng ròng từng lớp từng lớp, cả người giống bị hoàng kim tạo thành tầng vầng sáng, hết sức đắt tiền chói mắt.

*xích: màu đỏ

Thật sự rất có khí thế, uy nghi mười phần, hoàng hậu diễn trên ti vi cùng so với nàng thật quá kém.

Chẳng lẽ. . . . . . Mình thật rơi vào thế giới cổ đại? Cái này rốt cuộc là cái thời đại gì đây? Nàng còn có thể về nhà sao? Hạ Vân Hi bụng đầy nghi vấn, vẻ mặt hết sức bất an như đưa đám.

"Bổn cung nghe Thanh Thanh nói, các ngươi bắt được thích khách sao?" Hoàng hậu ôn hòa lại không mất uy nghiêm hỏi.

Thì ra là Thanh Thanh chạy đi bẩm báo.

"Hồi bẩm nương nương, đúng vậy! Ty chức đang muốn đem áp giải ả ta đại lao!" Một tên thị vệ trong đó vội vàng đáp lời.

"Ừ!" Hoàng hậu gật đầu một cái, chuyển con mắt nhìn về phía Hạ Vân Hi. "Cô ta chính là thích khách sao?"

Thị vệ vừa định đáp, Hạ Vân Hi đã lớn tiếng. "Ngươi đừng nói bậy, ta không phải thích khách, đừng phán loạn tội danh cho ta."

"Hỗn xược!" Thu đại tỷ quát."Thích khách to gan, dám nói chuyện với hoàng hậu như vậy?"

"Cái cô Obasan này đừng có quá quắt nhé, ai là thích khách hả ?" Hạ Vân Hi không thể chịu nổi tức miệng mắng to, "Ta không biết sao lại vào được đây, cũng chưa làm cái gì, tự nhiên các người nói là thích khách. Đúng là hoang đường."

"Ngươi." Thu đại tỷ giận đến trọn tròn mắt, cả giận nói: "Tự tiện xông vào hoàng cung chính là tử tội, nguỵ biện cũng vô ích."

Mặc dù nàng không biết Obasan là cái gì, nhưng chắc chắn là ám chỉ mắng nàng.

"Ta đã nói không phải là cố ý xông vào, phải bao nhiêu lần ngươi mới hiểu?" Hạ Vân Hi tức giận, ngọn lửa ở trong ánh mắt màu tím nẩy lên, cực kỳ chói mắt.

Hoàng hậu lúc này mới chú ý tới nữ nhân trước mắt có một đôi tròng mắt màu tím nhạt, không khỏi ngớ ngẩn. Trong thoáng chốc, nàng tựa hồ thấy được một người khác. Một nữ nhân phong hoa tuyệt đại, cơ trí mà tuyệt lệ .

Không khỏi có chút kích động, hành động tiếp theo của hoàng hậu ngay cả chính mình cũng kinh ngạc. Nàng đi tới trước mặt Hạ Vân Hi, nâng lên mặt của nàng ta, lau chùi trên vết bẩn mặt nàng.

"Ngẩng đầu lên cho bổn cung xem!" Ở trên đời này, có một đôi tử nhãn chỉ độc một người, còn nàng. . . . . .

"Này này, bà làm gì đấy nha?" Hạ Vân Hi theo bản năng lắc lắc đầu, nhưng không có quá mức giãy giụa, không biết tại sao, đối với vị hoàng hậu nương nương trước mắt này, nàng không khỏi sinh ra một loại cảm giác thân thiết.

Tất cả mọi người cũng kinh ngạc về hành động này của hoàng hậu, chỉ biết mờ mịt nhìn nhau.

Sau khi được hoàng hậu lau chùi vết bẩn, bùn bẩn trên mặt Hạ Vân Hi bớt hơn phân nửa, lộ ra mỹ nhan tuyết trắng mềm mại của nàng, làm mọi người tại đây thở hốc vì kinh ngạc.

Thật là hảo mỹ nhân!

Hoàng hậu càng thêm kích động cực kỳ, không nhịn được nâng lên gương mặt của nàng, nhìn hết sức cẩn thận tỉ mỉ.

"Quá giống! Thật sự rất giống Dịch Ly a ——" quả thật cùng nàng cái cháu gái bạc mệnh đó giống nhau như đúc.

Dịch Ly? Là người nào nha? Hạ Vân Hi khó hiểu khi nhìn người mỹ phụ trước mắt đang vui sướng, hoàn toàn không rõ lắm về tình huống bây giờ.

Bình luận





Chi tiết truyện