chương 123/ 140

Tiêu Dật Phong vừa thấy cô gái mình yêu bị mang đi, nhất thời ngực đầy lửa giận. "Bắc Thần Hoàng, không cho phép ngươi đánh nàng!" Hắn dùng sức đứng lên muốn xông lên phía trước, nhưng rất nhanh đã bị áp đảo quỳ trên đất, không thể động đậy.

"Tự thân khó bảo toàn, còn muốn làm anh hùng?" Bắc Thần Hoàng khinh miệt dáng vẻ chật vật của hắn, một cỗ trả thù sảng khoái dâng lên trong đầu ——

Tiêu Hoành Vũ, con trai ngươi sống chết đang ở trên tay ta, mặc ta định đoạt!

"Bắc Thần Hoàng, ngươi đáng chết, buông ta ra, có nghe thấy không...... Buông ta ra......" Hạ Vân Hi hết sức giãy giụa, không ngừng chửi mắng, vừa đánh vừa đá vừa cắn.

Bắc Thần Hoàng không thèm để ý chút sức lực yếu ớt của nàng, chỉ níu lấy nàng thật chặt đi tới Hàn Mặc lâu.

Tiêu Dật Phong nắm chặt hai quả đấm, tức giận khó nhịn suy nghĩ tán loạn, đầu đau đến cơ hồ muốn nổ tung. Nhưng bây giờ cũng chỉ có liều mạng nhẫn nại, chờ tới ngày mai Dật Dương sẽ mang viện binh đến, đến lúc đó hắn nhất định phải bắt Bắc Thần Hoàng trả giá thật lớn!

————–

"Đi vào!"

Bắc Thần Hoàng dùng sức đẩy, Hạ Vân Hi cả người té nhào vào trên mặt thảm mềm mại, choáng váng hoa mắt, thật lâu mới phục hồi lại tinh thần.

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Nàng tức giận nhìn hắn. "Ta thật sự không hiểu, ngươi tại sao không chịu buông tha cho ta? Chúng ta căn bản không quen biết, ngươi sao phải làm như vậy?"

Nàng thật không hiểu, hắn đường đường là quốc sư một nước, muốn nữ nhân nào mà không có, vì sao đối tượng cứ nhất định phải là nàng?

Bắc Thần Hoàng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt đông lạnh thâm thúy khiến người ta khó hiểu, môi mỏng mím chặt lạnh lùng một chút tình cảm cũng không có.

"Ha ha!" Lúc nàng cho là hắn sẽ trầm mặc mãi, Bắc Thần Hoàng đột nhiên cười nhẹ lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng thành châm chọc cười to, "Ha ha, ha ha ha ha......"

Hạ Vân Hi sợ hết hồn, kinh ngạc trợn to hai mắt, nàng thật đúng là lần đầu tiên thấy hắn cười thành ra như vậy, giống như nàng nói cái gì rất buồn cười!

Rất nhanh Bắc Thần Hoàng ngưng cười, vẻ mặt khôi phục trước sau hờ hững như một, vẻ lạnh băng so với lúc trước càng thêm gấp mấy lần.

Hắn đột nhiên siết chặt cằm nàng, đôi môi kéo thành đường cong châm chọc, từng chữ từng chữ nói: "Hạ Dịch Ly, ngươi đẩy ta xuống địa ngục, bây giờ còn muốn không đếm xỉa đến sao? Đừng mơ!"

Hạ Dịch Ly? Đã là lần thứ ba nghe hắn gọi cái tên này, chẳng lẽ hắn biết Thiên nữ? Chỉ là có quan hệ gì đến nàng.... .." Ta không biết ngươi nói gì. Còn nữa... ta không phải Hạ Dịch Ly, ngươi cùng nàng có ân oán gì đều không liên quan đến ta!" Nàng tức giận đẩy tay hắn, quát.

Bắc Thần Hoàng im lặng cười lạnh, đứng lên, chậm rãi đi tới bên cửa, cũng không quay đầu lại lạnh lùng nói: "Cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, phủ đệ của ta bốn phía đều bố trí cảnh vệ, ngươi tốt nhất không nên có ý niệm chạy trốn, nếu không ta tuyệt đối sẽ khiến ngươi phải hối hận!"

Nói xong cất bước đi ra ngoài, ‘phanh‘ một tiếng đóng cửa phòng.

"Ghê tởm!" Hạ Vân Hi giận đến sôi máu, mắng thầm.

Nàng muốn chạy trốn, nhất định phải nghĩ biện pháp cứu Dật Phong ra! Nhất định!

————–

Cây ngô đồng cao lớn, thỉnh thoảng có một hai chiếc lá rơi xuống, xoay vài vòng theo gió. Dưới gốc cây, có một thiếu nữ quần áo mỹ lệ màu trắng đang ngồi, ngón tay thon dài đặt trên cổ cầm, gẩy lên những âm thanh duyên dáng động lòng người, dưới ánh mặt trời, mi mắt rủ xuống điềm tĩnh dịu dàng, tôn lên làn da mịn màng trắng như tuyết, tiếng đàn cùng ánh mặt trời vây lượn, như tiên tử không nhiễm bụi trần.

Không biết qua bao lâu một khúc cũng kết thúc, nàng ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chói chang rơi vào cặp con ngươi màu tím, như mộng ảo, như thủy tinh sáng ngời, nhất là ở mi tâm có điểm một nốt ruồi màu hồng, khiến nàng càng đẹp hơn, tựa như không phải người phàm.

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay, nàng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn. Một nam tử vỗ tay đi về phía nàng, gương mặt của hắn anh tuấn phi phàm, dưới ánh mặt trời càng thêm huyễn hoặc lòng người.

"Cô nương đàn thật dễ nghe!" Hắn chậm rãi đi tới bên người nàng, tròng mắt đen thâm thúy như biển, nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp của nàng.

"Ngươi là ai?" Thiếu nữ có chút ngạc nhiên, lập tức nhìn chung quanh một chút, không có bất kỳ dị thường.

Tên nam tử này lại có thể đến gần mình. .....

"Tại hạ Tu Lăng Triệt!" Thanh niên hơi nhếch khóe môi, cười nhạt.

"Tu Lăng Triệt?" Thiếu nữ có chút cảm thấy quen thuộc, hơi suy nghĩ một chút, hiểu rõ mà cười nói: "Ta tưởng là ai, thì ra là Võ Lâm Minh Chủ đại danh đỉnh đỉnh, Dịch Ly thất kính!"

Không trách được hắn có thể lướt qua kết giới, Tu Lăng Triệt mang tuyệt thế thần công, hơn nữa thiên phú dị bẩm, kết giới nho nhỏ dĩ nhiên là không ngăn được hắn.

Tu Lăng Triệt mỉm cười nói: "Cô nương khách khí, tại hạ thẹn không dám nhận!"

"Minh Chủ là cố ý tìm tiểu nữ sao?" Nhìn vẻ mặt hắn không giống như là đi ngang qua, là cố ý mà đến.

"Ha ha, cô nương thật thông minh!" Tu Lăng Triệt trong mắt vẻ tán thưởng sâu hơn."Không sai, ta là cố ý tới tìm nàng!"

"Có chuyện gì sao?" Thiếu nữ nghi ngờ, nàng chỉ là một nữ tử nho nhỏ cũng đáng để Võ Lâm Minh Chủ phải phí tâm tư sao.

Tu Lăng Triệt tròng mắt đen sâu trong xẹt qua một tia sáng kỳ lạ, nhìn thẳng vào mắt nàng."Cô nương, thực không dám giấu, tại hạ là tới cầu hôn!"

"Cái gì?" Thiếu nữ ngạc nhiên trợn to hai mắt, sợ mình nghe lầm.

"Hạ gia cùng Tu gia đã có quan hệ nhiều đời, từ nhỏ đã lập hôn ước, là hôn ước của nàng và ta!" Tu Lăng Triệt bỏ xuống ngữ điệu kinh người.

Thiếu nữ càng giật mình kinh ngạc không dứt, nhất thời vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được tin tức đột ngột này. Nhà bọn họ cùng Tu gia đã quen biết lâu đời nàng cũng biết, nhưng đính hôn.... .. Phụ thân tựa hồ không đề cập với nàng, nhưng nhìn vẻ mặt nam nhân này lại không giống như nói giỡn, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

"Hạ cô nương, nếu như nàng không tin tưởng lời nói của ta, có thể đi hỏi Hạ đại nhân!" Tu Lăng Triệt chân thành nhìn tới trước nàng.

". ..... Tu công tử, ta thật sự là không biết chuyện này, " Hạ Dịch Ly cắn cắn môi, áy náy cười yếu ớt nói: "Chỉ là, nếu chúng ta thật đính hôn, Dịch Ly cũng sẽ không nuốt lời!"

"Được, vậy tại hạ sẽ chờ tin tức tốt của cô nương!" Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, đáy mắt lóe ánh sáng nhu hòa.

Phòng tắm rộng rãi hào hoa, Bắc Thần ngồi trong bồn tắm phủ kín cánh hoa hồng, thân thể nghiêng dựa vách tường. Hơi nóng lượn lờ, bao quanh khuôn mặt anh tuấn tấm hoàn mỹ không tỳ vết. Con ngươi lạnh như băng, lúc này lâm vào trầm tư, như một hồ sâu, sâu không thấy đáy.

Bình luận





Chi tiết truyện