Thân hình Tiêu Dật Phong khẽ chuyển, khuôn mặt tuyệt lệ hoàn mỹ rơi vào trong con ngươi hắn, đôi mày cương nghị khẽ chau, đáy mắt dâng lên kinh ngạc.
Tử nhãn sáng chói như thủy tinh, mày liễu cong cong, sống mũi khéo léo kiên định, môi đỏ mọng giống như anh đào . . . . . . Đích xác là giống nhau như đúc, khó trách mẫu thân sẽ như thế mà tin tưởng nàng.
Mặc dù hắn chỉ gặp qua Hạ Dịch Ly mấy lần, nhưng khí chất đặc biệt của nàng hắn vẫn còn nhớ không quên.
Chỉ là, muốn hắn tin tưởng loại chuyện trọng sinh hoang đường này, tuyệt đối không có khả năng. Nữ nhân này khuôn mặt giống nhau, xuất hiện đúng dịp, đó chính là có ý đồ khác, không thể không đề phòng.
Mà Hạ Vân Hi ngay từ lúc nhìn thấy Tiêu Dật Phong, liền ngây dại. Này. . . . . . Đây không phải là vị Đại Suất Ca ngày hôm qua nhìn thấy ở trong hoa viên sao? Hắn làm sao sẽ xuất hiện tại nơi này? Chẳng lẽ. . . . . .
Đúng rồi, những cung nữ kia xưng hắn là thái tử, chẳng lẽ hắn chính là con trai của hoàng hậu?
"Vân Hi!" Hoàng hậu vừa thấy nàng liền cao hứng, tiến lên kéo nàng đến bên cạnh mình. "Lại đây gặp một người. Đây chính là nhi tử của ta, Tiêu Dật Phong !"
Nàng thân thiện thay hai người giới thiệu.
Hạ Vân Hi cười hì hì nhìn vẻ mặt hờ hững của Tiêu Dật Phong. Thì ra là hắn thật sự là con trai của hoàng hậurồi, thật là đạp phá thiên nhai không chỗ nào không tìm được, lần này cơ hội đã tới với nàng, ha ha.
Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, hắn thật sự rất đẹp trai nha! Hình dáng ngũ quan cương nghị như là dùng một khối tượng đá tỉ mỉ chạm khắc mà thành, thần sắc cao cao tại tượng, tuấn mỹ lại lạnh như băng làm cho người khác khó dời ánh mắt.
Nhìn một chút, ánh mắt của Hạ Vân Hi cơ hồ mau biến thành hình trái tim.
Tiêu Dật Phong lạnh lùng nhìn cái nữ nhân trước mắt đang nhìn hắn cười khúc khích ngu ngốc này, chán ghét trong lòng lại tăng thêm mấy phần.
"Ta tên là Hạ Vân Hi, rất hân hạnh được biết ngài."
Không nhịn được, nàng chạy tới, nghĩ kéo tay hắn tới bày tỏ tình hữu nghị, ai ngờ Tiêu Dật Phong đột nhiên lách người, để cho nàng chụp hụt, thiếu chút nữa ngã xuống.
Hạ Vân Hi sửng sốt, như thế nào cùng suy tính của nàng không giống nhau, hắn không để ý tới nàng, còn tránh ra hại nàng thiếu chút nữa ngã xuống, thật không có phong độ!
Nhưng là nàng lại giận quá hóa cười. Hắn quả nhiên cùng những tên theo đuổi nàng khác nhau, không như những nam nhân kia vừa thấy nàng liền quấn tới, nàng thật là yêu cực kỳ dáng vẻ lạnh lùng của hắn.
"Vân Hi, con không sao chớ." Hoàng hậu vội vàng vịn nàng, ngay sau đó trách cứ trừng mắt nhìn nhi tử một cái."Phong nhi, ngươi làm sao lại như vậy? Vân Hi ý tốt hướng con chào hỏi, con cư nhiên tránh ra, thật không có lễ phép."
Đối mặt với trách cứ của mẫu thân, Tiêu Dật Phong không nói một từ, gương mặt lạnh lùng như cũ. Hắn không cần khiến nữ nhân đến gần người , huống chi là loại nữ nhân hoa si thêm ngu ngốc này.
Hương hoa nhài trên người nàng, là mùi hoa hắn ghét nhất.
"Nương nương, không quan trọng, đừng trách hắn." Hạ Vân Hi vội vàng làm phát tâm nói chuyện.
Hoàng hậu đầu tiên là sủng ái vỗ vỗ tay nhỏ bé của nàng, sau đó lần nữa nhìn chằm chằm nhi tử."Phong nhi, về sau nhớ cùng Vân Hi hảo hảo nói chuyện, không cho làm khó nàng."
"Nhàm chán!" Tiêu Dật Phong chỉ là hừ lạnh một tiếng, nói xong mặt không thay đổi phẩy tay áo bỏ đi.
Hạ Vân Hi nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn thực là lẫm liệt, một cỗ dục vọng chinh phục mãnh liệt trong lòng trồi lên, nàng cần phải chinh phục người đàn ông này.
Tiêu Dật Phong , chờ đi, ngươi nhất định sẽ là của ta.
Tràn đầy ý chí chiến đấu khiến nàng không có chú ý tới, hoàng hậu đang nhìn nàng như có điều suy nghĩ, trong mắt tựa hồ thoáng qua quang thải kỳ dị.
Hạ Vân Hi mặc dù quyết định muốn theo đuổi Tiêu Dật Phong , nhưng mình không biết rõ về hắn, căn bản cũng không biết nên hành động như thế nào.
Tri kỷ tri âm, trăm trận trăm thắng! Mà hiểu rõ hắn nhất tất nhiên là hoàng hậu rồi, nếu như vậy, trước hết nên bắt tay hợp tác với hoàng hậu nương nương, như vậy mới có thể nhanh chóng chinh phục.
Vừa lúc này hoàng hậu sai người tới truyền lời, muốn mời nàng tiến về phía Liên Tinh các.
Bình luận
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1