chương 125/ 140

Ánh đuốc lập lòe, tiếng ồn ào càng ngày càng nhiều, thủ vệ dò xét qua lại kinh động cả phủ quốc sư. Tiếng gào còn vẫn tiếp tục: "Tìm được người chưa?" "Không có!"

"Tinh mắt một chút, quốc sư đã hạ lệnh, không bắt được người thì đưa đầu tới gặp!"

Hạ Vân Hi đè thấp hơi thở, không dám thở mạnh. Một hàng thủ vệ tới lui phía trước, nàng cũng cảm thấy máu toàn thân muốn ngừng chảy. Amen, thượng đế a, đại từ đại bi Quan Thế Âm...... Phù hộ ta ngàn vạn lần không được để cho bọn họ phát hiện! Cơ hồ tất cả thần tiên đều được nàng thầm đọc một lần trong lòng.

Một thanh âm trầm thấp lạnh lùng truyền đến: "Cẩn thận lục soát, cửa trước sau trong phủ đã đóng, nàng không thể nào chạy thoát được, chú ý lục soát những chỗ tối là được."

A, đúng là Bắc Thần Hoàng, hắn đến rồi! Tim Hạ Vân Hi thót lên tới cổ họng, cả người run rẩy lợi hại, nàng ép mình duy trì tỉnh táo.

Ánh mắt sắc bén của Bắc Thần Hoàng dò xét bốn phía, không bỏ qua bất kỳ một góc nào. Khi tầm mắt hắn rơi vào một bụi cỏ kia thì đôi mắt tà ác khẽ nheo lại, khóe môi khẽ cong lên.

"Đi, đến nơi khác lục soát!" Nói xong, hắn xoay người, chậm rãi rời đi.

Hạ Vân Hi nhìn qua bụi cỏ thấy bóng của Bắc Thần Hoàng xa dần, hơi thở phào nhẹ nhõm. Thật tốt quá, thừa cơ hội này phải chạy mau đi cứu Dật Phong! Nàng chui ra khỏi bụi cỏ, nhẹ nhàng cất bước, chạy trốn.

Ai ngờ đi chưa được mấy bước, một cơn gió mạnh mẽ đánh úp về phía nàng, cả người đã bị bế ngang.

"Buông ta ra, thả ta xuống. ....." Hạ Vân Hi hoảng sợ thét lên, dùng sức giãy dụa.

Vẻ mặt Bắc Thần Hoàng không chút thay đổi, chỉ là đi thẳng một mạch về phía trước, khuôn mặt anh tuấn kiệt ngạo không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, không khỏi làm nàng cảm thấy sợ hãi.

Trở lại Hàn Mặc lâu, Hạ Vân Hi bị nặng nề quăng lên giường mềm, nàng mặc kệ đầu đang choáng váng hoa mắt, không ngừng lui về phía sau, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm hắn.

"Ngươi muốn làm gì?" Thua trận không thua người, nàng tuyệt không thể yếu thế trước mặt hắn.

Bắc Thần Hoàng lẳng lặng chăm chú nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên nghiêng người tiến lên, giơ tay bóp chặt cái cằm xinh xắn của nàng.

"Lại dám chạy trốn, khiêu khích quyền uy của ta......" Thanh âm trầm thấp như người say rượu mạnh lại mang theo ý lạnh làm người khác run rẩy.

Hạ Vân Hi bị siết đến đau nhức, cảm giác cằm sắp bị hắn bóp nát, mặc dù vẻ mặt hắn bình thản nhưng đáy mắt âm trầm lạnh lẽo không nhiệt độ.

Không nhìn cặp mắt khát máu lạnh như băng kia, nàng dùng sức nắm chặt lấy bàn tay to của hắn, phẫn nộ quát: "Không được đụng vào ta!"

"Chậc chậc, thật đúng là không nghe lời!"

Bắc Thần Hoàng giận quá hóa cười, nhưng nụ cười kia lại làm kẻ khác cảm thấy một luồng khí lạnh băng bao phủ toàn thân, như đang nằm trên đất lạnh.

"Xem ra chỉ có để cho ngươi thành phi tử của ta mới sẽ không cả ngày nghĩ đến chạy trốn nữa!"

Nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, sắc mặt Hạ Vân Hi đại biến, nhìn bóng dáng từ từ tiến tới gần, liều mạng lui về phía sau. "Không được tới đây, ngươi tránh ra, tránh ra!"

Bắc Thần Hoàng cười lạnh, đột nhiên một tay kéo nàng qua, "Xoạt’’ một tiếng, y phục rách toạc, lộ ra áo lót màu lam, Hạ Vân Hi vừa giận vừa sợ, đưa tay đánh về mặt hắn nhưng lại bị kìm chặt, thân thể càng bị ngăn chặn mạnh mẽ hơn.

"Cút ngay, không cho phép chạm vào ta!" Nàng kêu to, vội vươn tay kia liều mạng đẩy hắn.

"Ta đã cảnh cáo ngươi, nếu như dám can đảm chạy trốn nữa, cũng đừng trách ta không khách khí." Thanh âm của Bắc Thần Hoàng vừa lạnh lẽo vừa băng giá, chợt kéo cổ nàng lại gần, hôn lên môi anh đào của nàng.

"Đừng. ..... Cút ngay. ....." Hạ Vân Hi vừa xấu hổ vừa giận dữ, mất khống chế thét lên, hai chân dùng sức đá hắn.

Ngay lập tức hắn đưa một tay ra chặt chẽ giam hai tay nàng ở phía sau, lại đè lên hai chân của nàng. Một cái tay khác dùng sức giữ yên cái cổ của nàng, làm nàng không thể động đậy.

Đầu lưỡi linh hoạt lại xâm nhập vào miệng nàng lần nữa, thăm dò mỗi một tấc lãnh thổ, cũng cường thế kéo cái lưỡi mềm mại của nàng cùng nhau chơi đùa.

Hạ Vân Hi cơ hồ bị ép tới không thở nổi, trong lòng chưa bao giờ hoảng sợ căm hận như vậy.

Rất nhanh, tay hắn đưa vào trong quần áo nàng, nắn nhẹ phần mềm mại trước ngực.

"Buông ra —— buông ra ——" Tuyệt vọng đến cực độ khiến Hạ Vân Hi gần như điên cuồng. "Buông ta ra ――" Nàng khàn giọng kêu to, kịch liệt dùng giằng. Giống như có một luồng năng lượng khổng lồ phát ra, hai tay nàng thoát khỏi khống chế của Bắc Thần Hoàng, dùng sức đẩy hắn chạy thoát.

Nhưng vì chạy quá nhanh mà không cẩn thận bị vướng chân ghế, bịch một tiếng ngã nhào trên đất.

Bắc Thần Hoàng đã sửa sang tốt ngồi trên giường, nhìn nàng lảo đảo giãy giụa đứng lên như nhìn con khỉ bị trêu chọc, sau đó phóng đến cạnh cửa.

Hạ Vân Hi liều mạng nắm kéo cửa, lại phát hiện không có một tí tác dụng, nàng hoảng sợ xoay người, nam nhân đang ưu nhã dạo bước mà đến, giờ phút này hắn đáng sợ như Tu La địa ngục!

Nàng thở hổn hển nhanh chóng nhìn khắp gian phòng, lui về phía sau, chân chạm phải một vật cứng rắn gì đó, nàng cúi đầu nhìn, là bảo kiếm vừa rồi, vội vàng nhặt lên ——

"Đây là bảo kiếm chém sắt như chém bùn, ngươi có gan thì cứ tới đây!"

Bảo kiếm lóe hàn quang, run rẩy chỉ về phía nam nhân lạnh lùng như ma quỷ.

Đáy mắt Bắc Thần Hoàng lóe tia u ám, càng thêm lạnh lẽo u ám đến kinh người, nhưng giọng nói vẫn vân đạm phong kinh. "Ngươi cho rằng mình có thể làm ta bị thương sao?"

Hạ Vân Hi run rẩy dữ dội hơn, nàng biết mình không phải là đối thủ của hắn, chỉ có thể liều mạng trấn định bản thân, không thể sợ, nhất định sẽ có biện pháp chạy trốn.

Nhưng trong lúc nàng còn suy tư, thân hình Bắc Thần Hoàng lóe lên, nhanh như báo đen đánh về phía nàng, ôm ngang eo nàng, lần thứ hai quẳng lên giường lớn trong phòng.

Không chờ nàng đứng dậy, hắn lại đè nàng xuống, không để ý nàng giãy giụa, xé rách áo lót của nàng, môi mỏng lạnh lẽo như khối băng, âm trầm ghé sát vào bên tai nàng: "Sức của ngươi không đấu lại ta, cam chịu số phận đi!"

"Không được chạm vào ta! Không được chạm vào ta!" Hạ Vân Hi khàn giọng thét chói tai, đôi tay kịch liệt phản kháng, lại cào vài vết lên trên mặt Bắc Thần Hoàng.

Bắc Thần Hoàng giận dữ, khóe môi lạnh lẽo cong lên ghê rợn như ma quỷ, ánh mắt u ám, giống như là có thể ăn thịt người.

"Đây là ngươi tự chuốc lấy, vật nhỏ!"

Dứt lời, hắn hung ác đánh một chưởng lên vai nàng, xương cốt gần như vỡ nát, đau đớn làm Hạ Vân Hi kêu lên thảm thiết, mềm nhũn ngã xuống giường.

Hắn lại phế võ công của nàng... ... Bắc Thần Hoàng, cái tên điên này!

Cả người Hạ Vân Hi lạnh run, nước mắt tuyệt vọng không ngừng chảy xuống. Chẳng lẽ thật sự ta sẽ chạy không thoát sao? Ta chạy không thoát sao. .....

Không, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành! Thay vì chịu hắn lăng nhục, còn không bằng chết, không bằng chết!

Thật xin lỗi, Dật Phong!

Hạ Vân Hi nhắm đôi mắt đẫm lệ, hạ quyết tâm, kiên quyết cắn lưỡi——

Thoáng chốc, máu tươi từ bên môi chảy ra, nhỏ xuống mu bàn tay Bắc Thần Hoàng, hắn ngẩn ra, nụ cười âm tà trong nháy mắt đông lại, sắc mặt như bọc sương lạnh.

Nàng vô lực rũ đầu xuống, nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không có một chút sức sống.

"Nữ nhân đáng chết, đừng tưởng rằng như vậy đã chạy được, coi như ngươi xuống địa ngục, cũng không thoát khỏi ta được!"

Bắc Thần Hoàng ôm lấy nàng, ngưng mắt nhìn máu tươi đang chảy ra không ngừng, trong mắt tràn lan tia sáng âm u khát máu, ánh mắt bập bùng lửa giận dữ dội.

Vốn là khuôn mặt anh tuấn thản nhiên bây giờ lại bùng lên ngọn lửa cuồng dại, điên cuồng thiêu đốt......

Bình luận





Chi tiết truyện