Để một tiểu cô nương vì tình yêu phải chịu đủ loại dằn vặt như vậy, là không công bằng, mà tiểu tử đáng ghét kia lại vẫn lạnh lùng với nàng, dù nàng nhiệt tình mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể chịu nổi thất bại quá nhiều lần, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ nữ tử hoạt bát sẽ biến thành oán phụ khuê phòng mất.
“Nếu quả thật có thể buông thì thật tốt biết bao!” Hạ Vân Hi cười khổ, hai hàng lệ chảy nóng ướt gò má.
Nếu như có thể nàng cũng muốn hết hy vọng, để mình không phải đau đớn như vậy, nát tâm như vậy, yếu đuối như vậy, nhưng nếu như cảm tình thực sự nói bỏ là có thể bỏ, nàng cũng sẽ không đau khổ đến thế. Biết rõ Tiêu Dật Phong là tòa băng sơn ngàn năm, tiếp tục nữa chỉ làm lòng nàng đau thương rã rời. Nhưng mà từ khi nhìn thấy hắn, nàng đã hãm sâu trong đó, không cách nào thoát được.
“Ai, nữ hài tử tốt như con, chỉ có thể trách tiểu tử thối kia quá ngu ngốc, không biết hưởng!” Hoàng hậu thực sự không biết phải khuyên nàng thế nào, xem ra, nàng đã yêu Dật Phong sâu đậm.
Thực sự là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình!
“Vân Hi, nếu ngươi thực sự yêu hoàng thái tử thì không nên buông tha, cố gắng một chút, cho hắn biết tầm quan trọng của ngươi.” Nguyễn Tâm Tâm chỉ đành ủng hộ.
Theo nàng mà nói, Vân Hi đã rất may mắn, ít nhất nàng còn có thể mỗi ngày nhìn thấy ý trung nhân, còn có thể ở cùng một mái hiên với hắn. Còn nàng, mặc dù đã vào cung, nhưng muốn gặp Tấn vương gia so với lên trời còn khó hơn.
“Không được, ta không thể để Vân Hi tiếp tục như vậy, ta sẽ nói với hoàng thượng xin người tứ hôn cho hai con.” Đúng, đây là một biện pháp tốt, vì sao trước đây không nghĩ ra?
Hoàng hậu tự cảm thán ý nghĩ của mình, nhưng lúc nàng vừa xoay người, Tiêu Dật Phong vừa vặn tới cửa.
“Mẫu hậu, người rất nhàn sao?” Vừa đến đã nghe câu nói của mẫu hậu, sắc mặt của hắn khó coi cực kỳ.
Chết tiệt, nữ nhân kia quả nhiên là đến kể khổ, thậm chí còn thúc giục mẫu hậu xin hoàng thượng tứ hôn, nữ nhân quả nhiên đều là lòng tham không đáy.
“Con thế nào giờ mới đến, chơi vui đến quên cả trời đất phải không?” Hoàng hậu trách cứ, lúc biết hắn bỏ Hạ Vân Hi đi với Thác Bác Nghiên, nàng đã cực kỳ tức giận.
“Đó là chuyện của con!” Tiêu Dật Phong không vui, mẫu hậu từ lúc nào trở nên thích xen vào chuyện người khác như thế?
Hoàng hậu rất tức giận, nhưng hiện tại Vân Hi quan trọng hơn, nàng lười đôi co với tiểu tử vô lễ này, liền lạnh lùng nói: “Vân Hi hiện đang bị bệnh, con mau đi thăm nàng một chút đi!”
Chỉ tiếc, tên băng sơn trước mắt vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.
“Hoàng thái tử, Vân Hi thực sự bệnh rất nặng, còn phát sốt, chỉ vừa mới ổn định một chút!” Thấy hắn thờ ơ, Nguyễn Tâm Tâm liền nói lại tình hình của Vân Hi, hy vọng có thể đả động hắn.
“Vậy thì thế nào?” Nữ nhân kia sinh bệnh thì liên quan gì đến hắn?
“Phong nhi, con sao có thể vô tình như vậy?” Hoàng hậu sung khí, tiểu tử đáng chết, không có một chút lương tâm
Tiêu Dật Phong không nói gì, khuôn mặt vẫn lãnh khốc, tựa như điêu khắc từ băng sơn mà ra.
Hạ Vân Hi nghe hết mọi chuyện, chỉ cảm thấy tâm lạnh lẽo, so với bị dao khắc càng đau đớn hơn.
Nhưng nàng không cam lòng, thực sự không cam lòng bị hắn thờ ơ như vậy…
“Dật Phong…”
Cố nén cảm giác choáng váng khó chịu trong người, nàng cố gắng ngồi dậy, yếu ớt kêu lên.
Tiêu Dật Phong khẽ run một chút, chuyển mắt nhìn về phía nàng, đập vào mắt là dung nhan tái nhợt tiều tụy không chút huyết sắc của nàng.
Vì sao tim hắn lại đập nhanh như vậy, hơn nữa… Trong lòng như bị cái gì thắt chặt, cảm giác đau đớn? Càng đáng chết hơn là, loại đau này càng ngày càng rõ rang, nhanh chóng lan tràn đến từng tứ chi thân thể!
“Dật Phong… Chàng thực sự một chút cũng không yêu ta sao?” Nàng khan giọng hỏi.
Không ngờ, Hạ Vân Hi kiêu ngạo lại hèn mọn đến mức phải hỏi câu này, đối phương lại còn kinh thường nàng như vậy.
Tiêu Dật Phong lạnh lùng nhìn dung nhan thống khổ kia, vô tình nói: “Ngươi cho rằng thân phận của ngươi xứng với ta sao?”
Lời nói tàn khốc như kiếm, đâm rách lòng nàng đến huyết nhục mơ hồ, đau đến khó thở! Đầu cũng càng ngày càng choáng váng!
“Phong nhi, con sao có thể nói như vậy?” Hoàng hậu gầm lên. Nhi tử thối này hôm nay rốt cuộc ăn nhầm cái gì, bình thường hỉ nộ ái ố không thể hiện trên mặt, bây giờ không chỉ tức giận mà còn nói những lời vô tình như thế?
“Vân Hi, ngươi sao vậy, đừng dọa ta!” Nguyễn Tâm Tâm nhìn thấy nàng bất ổn vội chạy tới.
Hạ Vân Hi lắc lắc đầu, nước mắt liên tiếp chảy xuống, bộ dáng hoa lê đẫm lệ bất luận kẻ nào nhìn cũng không nhịn được mà đau xót.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào con ngươi băng lãnh nàng mong nhớ ngày đêm, run môi, khó khăn nói: “Ta chỉ muốn hỏi một câu, chàng có phải… bắt đầu tiếp nhận Thác Bát Nghiên hay không?”
Nếu đúng như vậy, nàng sẽ triệt để hết hy vọng, không dây dưa với hắn nữa.
Băng lãnh trên mặt Tiêu Dật Phong vẫn không có chút cảm xúc nào, chỉ lẳng lặng nhìn dung nhan tiều tụy đang ngập tràn lệ quang của nàng.
“Phải không?” Nàng không thích hắn trầm mặc, vì trầm mặc có nghĩa là đồng ý.
“Phải!” Một lúc sau, hắn rốt cuộc lạnh lùng bỏ xuống một câu, sau đó xoay người bỏ đi không chút lưu tình.
Hạ Vân Hi đau lòng nhìn hắn rời đi, nước mắt tuôn như mưa…
Nàng, nên hết hy vọng thôi…
——————————–
Đầu thu đêm khuya, càng lạnh lẽo.
Hạ Vân Hi vùi mình trong chăn, thân thể run rẩy, mày nhíu chặt, trên mặt vẫn vương vệt nước mắt, ngủ không an ổn.
Lúc này, một bóng dáng cao lớn chậm rãi đến gần, lặng yên ngồi bên mép giường, ngưng thần nhìn chăm chú vào dung nhan tiều tụy đang ngủ. Có thể là bởi vì bị bệnh, khuôn mặt hồng hào lúc này tái nhợt, nhưng không tổn hao gì vẻ đẹp của nàng, trái lại càng làm người ta thương tiếc động lòng hơn.
Tiêu Dật Phong không tự chủ được khẽ vươn tay vuốt má nàng, lúc này mới thấy, mặt nàng lại lạnh lẽo không có độ ấm, có thể biết bệnh của nàng rất nghiêm trọng! Đột nhiên, trong lòng bất giác thoáng một tia không nỡ, đây là… yêu thương sao?
Hắn không biết, loại cảm giác này hắn chưa bao giờ có, lần đầu tiên trong đời hắn mãnh liệt cảm nhận được tâm can biến hóa kì lạ như thế, lại là vì một nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân hắn vô cùng chán ghét, nhưng nụ cười của nữ nhân này lại hãm sâu trong lòng hắn, hắn tự ép chính mình rời xa nàng, nhưng cũng lại muốn tới gần nàng.
Loại tâm tình phức tạp này, chính hắn cũng không hiểu nổi.
Bình luận
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1