“Hạo Thần, sao lại trở về rồi?” Hàn Ngữ Yên kinh ngạc nhìn phu quân đang chậm rãi bước đến, có chút ngoài ý muốn.
“Trở lại xem nương tử ta, nàng cũng không biết ta nhớ nàng thế nào.” Bất kể có người ngoài ở đây hay không, Sở Hạo Thần vẫn ôm thê tử, hôn môi anh đào mê người của nàng.
Hắn vì muốn sớm đoàn viên cùng kiều thê đã đem công việc một tháng hoàn thành, hơn nữa còn làm tốt vô cùng.
“Phụ thân, tụi con cũng muốn thơm!” Hai tiểu quỷ tức vọt tới trước mặt phụ thân, đưa tay nhỏ bé la ầm lên.
“Được được, bảo bối!” Sở Hạo Thần ha ha cười to, buông thê tử ra ôm lấy bọn nhỏ, hôn nhẹ lên hai má phúng phính.
Đây là một bức ảnh gia đình đầm ấm, khiến người ta sinh lòng hâm mộ. Không nghĩ tới nam nhân lãnh khốc này lại có thể như thế nhu tình tựa thủy như vậy, Quận Vương phi thật đúng là hạnh phúc.
Hạ Vân Hi cảm thấy hâm mộ cực kỳ, lúc nào thì nàng cũng có thể hạnh phúc như vậy đây?
“Ngữ Yên, vị này là......” Sở Hạo Thần lúc này mới chú ý tới nam tử trước mắt này...... Ách, không, là nữ giả nam trang, không khỏi kinh ngạc nhướng mày.
Cũng không phải hắn tinh mắt, mà là mới vừa trở về phủ thì Tâm Tâm nói cho hắn biết có một vị nữ tử xinh đẹp được thỉnh mời tới làm khách. Mà hắn kinh ngạc là cô nương trước mắt lại có dung mạo tuyệt trần, mặc nam trang cũng không che đậy được khí chất xuất chúng, nhất là cặp tử nhãn sáng chói kia, càng thêm hiếm thấy trên đời.
Chẳng qua, so với thê tử đáng yêu của mình thì thua kém nhiều. Trong lòng hắn, chỉ có Ngữ Yên là xinh đẹp nhất!
“Hạo Thần, nàng là Hạ Vân Hi, là người thân của hoàng hậu nương nương!” Hàn Ngữ Yên đáp, mang vẻ mặt thần bí nói với trượng phu: “Còn nữa…, ta cho chàng biết, Vân Hi rất thông minh, là quán quân tài tử tranh tài đấy.”
“Thật?” Sở Hạo Thần kinh ngạc hơn rồi, thậm chí có nữ nhân thắng được cuộc so tài tài tử, quả là làm hắn ngoài ý muốn.
“Đương nhiên là thật, khắp thành này cũng biết hết rồi, Vân Hi có kim lệnh vô địch đấy.” Hàn Ngữ Yên kiêu ngạo nói, cùng là nữ nhân, nàng dĩ nhiên cũng cảm thấy vinh hạnh.
Sở Hạo Thần nghe nói, không khỏi tán thưởng: ”Nói như vậy, Hạ cô nương thật đúng là tài mạo song toàn, Bổn vương thất kính.” Đối với người có tài, vô luận nam hay nữ, hắn đều kính trọng.
“Đâu có đâu có, Vương gia quá khen, Vân Hi chỉ là ngẫu nhiên mà thôi!” Hạ Vân Hi có chút ngượng ngùng, vội vàng khiêm tốn nói.
“Vân Hi, chớ khiêm nhường, biểu hiện của ngươi ta đã thấy nhất thanh nhị sở, thật sự rất có tài, làm vẻ vang nữ nhân chúng ta.” Hàn Ngữ Yên cười đến hết sức tự hào, còn chỉ chỉ phu quân: ”Chàng nhìn đi, chớ xem thường nữ tử chúng ta, có lúc còn có thể lợi hại hơn cả nam tử.”
Sở Hạo Thần buồn cười nhìn nàng: ”Nương tử, lời này nàng nghe từ đâu, vi phu cho tới bây giờ cũng không dám xem thường nàng!”
“Vậy sao?” Hàn Ngữ Yên hừ lạnh liếc nhìn hắn: ”Trước khi ta gả cho chàng, không phải thường hay bị chàng khinh thị sao!”
Thấy nàng lại muốn lôi chuyện cũ ra, Sở Hạo Thần hết sức xấu hổ, vội cười nói: “Ngữ Yên, đừng để ý chuyện cũ, khi đó là vi phu ngu ngốc, nàng đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt phu quân ngu ngốc có được không?”
Ông trời, nữ nhân thật là thù dai, hắn nói xin lỗi ngàn vạn lần rồi nàng còn không hài lòng, xấu số a!
“Yên tâm, ta chỉ là nhớ lại, chàng không phải khẩn trương!” Hàn Ngữ Yên phủi hắn một cái, thầm cười trộm trong lòng.
Nhìn hai người liếc mắt đưa tình, bộ dáng ngọt ngào, Hạ Vân Hi hâm mộ, có chút thương cảm trong lòng, nếu Dật Phong và nàng cũng có thể như vậy, thật là tốt biết bao!
“Vân Hi, đến bữa tối rồi, không bằng ngươi lưu lại dùng cơm đi.” Nàng là thật lòng muốn giữ nàng lại.
“Vậy......” Hạ Vân Hi chần chờ một chút, rồi vui vẻ gật đầu: ”Được rồi, vậy chúng ta cũng không khách khí đâu!” Dù sao Dật Phong cùng hoàng hậu đều không ở trong cung, nàng cũng không vội trở về.
“Tâm Tâm!” Hàn Ngữ Yên cất giọng gọi tỳ nữ cận thân.
“Nương nương!” Tâm Tâm nghe tiếng vội vã mà đến.
“Ngươi phân phó phòng ăn chuẩn bị rượu và thức ăn, Hạ cô nương bọn họ ở lại đây dùng cơm.”
“Vâng, nô tỳ đi ngay.” Tâm Tâm nói xong liền lui ra.
“Vân Hi, chúng ta vào nhà tiếp tục nói chuyện phiếm đi.” Hàn Ngữ Yên thân thiết kéo tay nàng, thuận tiện nói với trượng phu: “Hạo Thần, đề tài nữ nhân của chúng ta, chàng không được nghe, đến nơi khác đi đi.”
Nói xong,cũng không chờ hắn đáp lại đã cùng Hạ Vân Hi tới Tương Uyển.
Sở Hạo Thần cười lắc lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là mang theo một đôi tiểu nam nữ, đi vào đại sảnh.
Bình luận
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1