Biết được đêm thất tịch sắp tới, Hạ Vân Hi cả ngày ở cung Hoa Dương lo trong lo ngoài.
Thanh Thanh thấy cực kỳ quái: ”Hạ cô nương, người ở đây làm gì? Lấy những thứ này để làm gì?” Nàng chỉ vào những con diều màu sắc khác biệt trước mặt, còn có cặp giấy màu sắc rực rỡ cùng thuốc màu, không hiểu hỏi.
“Ha ha, đây là bí mật, về sau sẽ nói cho ngươi biết.” Hạ Vân Hi thần bí cười cười.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, không bao lâu, thái giám Tiểu Lý Tử liền xuất hiện.
“Hạ cô nương ——”
Kết quả hắn còn chưa nói xong cũng bị Hạ Vân Hi hưng phấn cắt đứt: ”Có phải Dật Phong trở lại hay không? Hắn đang nơi nào?”
Ai ngờ Tiểu Lý Tử lại lắc đầu một cái, “Không phải, Thái Tử hắn vừa hạ triều đã cùng đám người Tĩnh vương gia đi bãi săn bắn rồi.” Đây là tin tức Tề tướng quân phái người bảo hắn biết.
“Bãi săn bắn?” Hạ Vân Hi có chút kinh ngạc, ngay sau đó tử nhãn tỏa sáng lấp lánh, sáng chói như lưu quang: ”Tiểu Lý Tử, bãi săn bắn có phải có rất nhiều động vật hoang dã hay không?”
Có phải chơi rất vui không?
“Đúng! Bãi săn bắn hoàng gia động vật đều là từ các nơi thâm sơn rừng rậm dẫn vào, tất cả đều là động vật hoang dã.” Tiểu Lý Tử thành thực đáp.
“Thật tốt quá, ta cũng muốn đến xem!” Hạ Vân Hi cao hứng nhảy lên.”Bãi săn bắn ở nơi nào? Cách cung có xa hay không ——”
“Con không thể đi!” Một đạo thanh âm đột nhiên ngắt lời nàng.
“...... Hoàng hậu nương nương?” Hạ Vân Hi không hiểu nhìn nàng.”Tại sao không thể đi?”
Hoàng hậu mặt nghiêm túc đi tới trước mặt nàng.”Con đã quên những lời ta nói rồi sao? Không có việc gấp không được ra khỏi cung Hoa Dương.” Gần đây trong cung, đám hoàng tử công chúa bọn họ ra vào thường xuyên, lúc này càng không thể ra ngoài. Mặc dù người biết tướng mạo của nàng cực ít, nhưng chỉ sợ vạn nhất.
“Nhưng là con muốn đi tìm Dật Phong, hơn nữa con cũng muốn xem bãi săn bắn là như thế nào!” Hạ Vân Hi nắm tay hoàng hậu, làm nũng nói, tử nhãn lấp lánh ánh sao.
Trước kia ở nhà chiêu này là hữu hiệu nhất, đại ca nghiêm túc có lúc cũng sẽ đầu hàng.
Chỉ tiếc, sự tình liên quan trọng đại, hoàng hậu dĩ nhiên không chịu thỏa hiệp.
“Vân Hi, nghe lời! Không được xuất cung, ta là vì tốt cho con.” Hoàng hậu cưỡng bách, cứng rắn cự tuyệt.
“Con không hiểu!” Nàng chau mày nhăn mặt.
Nàng biết hoàng hậu nói vậy nhất định có nguyên nhân, nhưng đến tột cùng là tại sao, nàng xuất cung sẽ gặp nguy hiểm sao?
“Con không cần hỏi nhiều, tóm lại, nếu như con muốn bình an sống qua ngày phải nghe lời Bổn cung, ở lại cung Hoa Dương, nơi đó không nên đi.” Hoàng hậu chỉ có thể giải thích như vậy.
Hạ Vân Hi còn muốn hỏi, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở vào, đảo mắt, đột nhiên sửa lời nói: “Vậy cũng tốt, con nghe nương nương, ở đây chờ Dật Phong về là tốt rồi.”
Nàng biểu hiện dáng vẻ hết sức khéo léo.
“Được, con có thể nghĩ như vậy thật tốt quá!” Hoàng hậu thấy nàng nghĩ thông suốt, mỉm cười.
Hạ Vân Hi cũng cười hì hì, nhưng nhìn kỹ thì là cười gian.
————————————-
Quả nhiên, hoàng hậu đi không lâu, Hạ Vân Hi liền kêu Thanh Thanh, thương lượng cách xuất cung.
“Cái gì? Người muốn chuồn êm?” Thanh Thanh kinh ngạc hô.
“Suỵt ——” Hạ Vân Hi vội vàng suỵt một tiếng, trừng mắt nhìn nha đầu đang ngạc nhiên.”Nhỏ giọng một chút, người khác nghe được làm sao?”
Thanh Thanh liền nhỏ giọng.”Hạ cô nương, người thật muốn lén xuất cung sao?”
“Đúng! Ta nhất định muốn xem cái bãi săn bắn đó!” Hạ Vân Hi đè thấp giọng, nghe hết sức quái dị.
“Này không được đâu, ngộ nhỡ hoàng hậu nương nương phát hiện......” Thanh Thanh rất lo lắng, điều này thỏa đáng sao?
“Không có chuyện gì, hoàng hậu nương nương mới vừa nói nàng phải đi nơi nào đó, ít nhất nửa ngày mới trở về, chúng ta đi nhanh về nhanh là được rồi.” Nàng không cảm thấy có gì không ổn, chỉ cần cẩn thận làm việc là được.
“Nhưng là...... Bên ngoài có thị vệ coi chừng.” Nếu như kinh động bọn thị vệ, hoàng hậu nương nương kia trở lại không phải lộ tẩy rồi sao?
Hạ Vân Hi lại cười thần bí: ”Ta tự có biện pháp!”
Không bao lâu, Tiểu Lý Tử gọi Hạ Vân Hi, lấy ra hai bộ thái giám. Họ thay xong, lặng lẽ đi ra khỏi cung Hoa Dương, bởi vì trên tay có lệnh bài, thị vệ cũng không hỏi nhiều.
Thật vất vả, hai người rốt cuộc thông qua tất cả cửa ải, rời khỏi hoàng cung.
Bình luận
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1