chương 98/ 174

“Phong, anh có thể giúp em canh chừng chỗ này không? Anh thấy được anh ấy, anh nhất định phải ngăn cản anh ấy lại, xin anh!” Thái Gia Tuyền vội vàng kéo ống tay áo của Lâm Phong thỉnh cầu nói

Lâm Phong không lên tiếng gật đầu “Anh hứa với em” Lâm Phong biết nàng nhất định là nghĩ rằng Hạ Cẩm Hiên có thể ở chỗ đó, sợ bỏ lỡ, cho nên đành phải nhờ cậy đến hắn

Thái Gia Tuyền một phút cũng không chậm trễ, sau khi Lâm Phong đồng ý, liền xoay người hướng phía bên ngoài phi trường chạy đi

………………….

Xe taxi dừng trước một nhà thờ nhỏ ở vùng ngoại ô, không sai, chính là nhà thờ nhỏ ban đầu Hạ Cẩm Hiên mang cô đến, hắn nói cho cô biết, nếu như có tâm sự gì không giải được, thì tới nơi này tìm cha xứ Al nói hết, vì vậy Thái Gia Tuyền liền nghĩ đến nơi này đầu tiên.

Nhưng sau khi Thái Gia Tuyền trả tiền xe, đồng thời bước vào nhà thờ, Cadillac màu đen từ phía sau nhà thờ âm thầm rời đi. Lướt qua chiếc taxi phía trước đang trên đường trở về, biến mất

Trong nhà thờ, cha Al bất đắc dĩ buông tay nói: “Cậu ta vừa mới đi, ta cũng không biết cậu ấy nói cái gì, ta cảm giác được cậu ấy rất đau đớn, thật giống như cậu ấy rất khó quyết định. Nhưng ta chỉ nghe hiểu hai chữ “Gặp lại”

Thái Gia Tuyền cảm thấy sụp đỗ, hắn vừa mới đi? Hay là đã tới chậm sao? Cô cũng không phải suy nghĩ nhiều, xoay người hướng ngoài cửa chạy theo.

Những ở vùng ngoại thành xa xôi, Thái Gia Tuyền làm sao tìm được xe taxi “A!!!” nàng tuyệt vọng, nhìn trời hô to, tại sao vừa rồi không giữ lại xe taxi? Hai chân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống ở ven đường, khóc nức nở.

Lúc này cha Al đã đi tới, vỗ nhẹ đầu vai của cô, ôn hòa nói: “Cô bé, đừng khóc, cần giúp đỡ sao?”

Thái Gia Tuyền sửng sốt, giống như hắn thấy được Thượng Đế, vội vàng nắm tay hắn, nói: “Người có thể đưa con đến sân bay không?

Đã qua tám giờ, Lâm Phong lo lắng nhì bảng hướng dẫn điện tử, rốt cuộc tìm được máy bay chín giờ đi Trung Quốc, vội chạy tới hướng kia, sợ đi trễ bỏ qa gặp mặt. Hắn thật sự là muốn giúp Thái gia Tuyền ngăn cản Hạ Cẩm Hiên, hắn không muốn lại nhìn cô thương tâm khổ sở.

Lâm Phong đứng ở cửa máy bay, hành khách một người tiếp một người đi qua trước mặt hắn, hắn lo lắng tìm kiếm mỗi cái khuôn mặt, nhưng không tìm thấy, trước sau lại không có tìm ra Hạ Cẩm Hiên, Lâm Phong không khỏi có chút sốt ruột, đúng lúc này Thái Gia Tuyền gọi điện thoại tới: “Lâm Phong, em bỏ lỡ anh ấy, điện thoại của anh ấy luôn luôn tắt máy. Anh ở sân bay có thấy anh ấy không? Em đang trên đường đến sân bay, xin anh, nhất định phải giúp em giữ anh ấy lại.” bây giờ chỉ còn mừơi lăm phút nữa là máy bay cất cánh.

“Em yên tâm, ngay từ đầu anh liền đứng ở cửa lên máy bay, chỉ cần anh ta tới đây, anh nhất định có thể nhìn thấy” Lâm Phong an ủi, đôi mắt vẫn không ngừng tìm kiếm

“Cảm ơn anh….” Thái Gia Tuyền khóc nức nở nói, khó có thể tự kiềm chế tiếng khóc rõ ràng truyền đến đầu bên kia điện thoại. Lúc này nàng đang ngồi trên chiếc ô tô nhỏ cũ kỹ của Buel chạy đến sân bay. Nhưng nàng vừa mới cúp điện thoại, ô tô rung động vài cái rồi dừng lại, sau đó đúng là gián đoạn rồi

“Chuyện gì xảy ra?” Thái Gia Tuyền kích động hỏi lái xe Buel

“Thật xin lỗi, nó quá cũ rồi, luôn xảy ra sự cố” Buel nhìn cô xin lỗi, trong lòng cũng vì hai người trẻ tuổi này mà cảm thấy lo lắng

Thái Gia Tuyền quay đầu nhìn phía trước, nơi nay cách sân bay khoảng một con phố, cô không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa nhảy xuống xe, cúi chào hết sức nói cảm ơn đối với Buel, liền bắt đầu chạy như điên về phía sân bay.

Cô cứ thế mà vội vả chạy làm quần áo lộn xộn, bởi vì chạy vội vả mà tóc đuôi ngựa bung ra tán loạn, nước mắt tràn mi tự nhiên bay ra ngoài lại không kịp lau một chút, cứ như vậy chạy hai mắt mơ hồ ngấn lệ, trong lòng chỉ có một ý niệm ——Hiên, không nên xa rời em, không nên….

Bình luận





Chi tiết truyện