chương 52/ 174

Thái Gia Tuyền không còn cách nào khác hơn là nhắm mắt đến trước cửa phòng của Hạ Cẩm Hiên, giơ tay lên gõ nhẹ hai cái.

Vừa gõ hai cái cánh cửa kẽo kẹt tự động mở ra. Chỉ thấy Hạ Cẩm Hiên đã thay bộ quần áo ở nhà, tóc ướt nhẹp vẫn còn nhỏ nước, cả người hắn có ẩm t. Hin nhin l mi vừa tm xong.

Thi Gia Tuyn thy thế nht tức giận mun bc lửa, mi vừa rồi c cùng T Minh ở bn ngoi lo lng gõ cửa hồi lu cũng khng phản ứng, th ra l hn l đi tm. Vừa mun nổi giận, Hạ Cẩm Hin ln tiếng: "Đem ga giờng của anh vứt đi, đổi một ci mi. Quần o anh mi thay ra cũng vứt lun."

"À? Ga giờng em hai ngày trước mới đổi! Còn quần áo không phải vừa mới mặc hôm nay sao?" Thái Gia Tuyền không hiểu: "Coi như có bẩn, em giặt được rồi, tại sao phải vứt, những thứ này đều là dồ đắt tiền."

"Anh nói vứt liền vứt, người phụ nữ kia làm cho anh cảm thấy ghê tởm!" Hạ Cẩm Hiên giống như la muốn quát lớn tiếng với Thái Gia Tuyền.

Thái Gia Tuyền hiểu rằng, thì ra là hắn không thích cô gái kia chạm vào giường của hắn cùng quần áo, cho nên muốn vứt bỏ, còn tắm rửa thật sạch sẽ. Thái Gia Tuyền lúng túng đi vào gian phòng, thay hắn dọn dẹp ga giường cùng y phục, rồi bỏ hết vào sọt giặt. Từ trong ngăn kéo lấy ra một ga giường mới trải ra.

( nước Đức rác bỏ đi đều được phân loại , nhiều người đức có thói quen để ở cửa ra vào vài thùng dùng để phân loại rác, vì có thể sẽ có người cần đến sẽ mang về. Thậm chí vật đem bỏ còn lau chùi, giặt sạch để nếu có ai cần sẽ nhặt về)

Hạ Cẩm Hiên đứng ở cửa lặng lẽ nhìn cô thu dọn không nói một lời nào. Thái Gia Tuyền không khỏi có chút lúng túng: "Ách, chuẩn bị xong rồi." Ý nói hắn đứng ở cửa cản trở.

"Em vừa nãy nói là lời nói lẫy." Hạ Cẩm Hiên nhẹ nhàng hỏi, giống như là đang tự an ủi mình.

". . . . . ." Thái Gia Tuyền không biết nên nói gì, chỉ là cúi đầu không dám nhìn hắn.

Hạ Cẩm Hiên cố chấp chờ câu trả lời của cô, nhất thời hai người lại lâm vào trầm mặc.

"Cái đó, hai người, không có xảy ra chuyện gì chứ?" Thái Gia Tuyền rốt cuộc không nhịn được hỏi.

"Em cảm thấy thế nào?" Hạ Cẩm Hiên bình ổn hỏi ngược lại.

"Cô ấy trước khi đi, nói câu gì đó bằng tiếng Pháp, em nghe không hiểu, anh nghe hiểu không?" Thái Gia Tuyền bất đắc dĩ đổi lại câu hỏi.

"Trước tiên anh hỏi em." Hạ Cẩm Hiên như cũ giọng bình bình, không nghe ra tâm tình, tựa như đang cố gắng chịu đựng.

Thái Gia Tuyền biết là chạy không thoát, nhắm mắt gật đầu "Ừ" nhẹ giọng đáp ứng.

Nhưng qua nửa ngày không thấy Hạ Cẩm Hiên có phản ứng gì, Thái Gia Tuyền sợ hãi ngẩng đầu, cư nhiên phát hiện sự thay đổi trên khuôn mặt hắn với nụ cười sáng lạn, hai mắt thâm thúy, tràn đầy dịu dàng nhìn mình. Nhất thời làm cô hoảng sợ tới mức lui về phía sau một bước, chân lùi sát đến cạnh giường.

"Em thừa nhận em yêu thích anh đúng không?" Hạ Cẩm Hiên vui vẻ hỏi.

"Đây là Logic gì? Em chỉ là thừa nhận mới vừa rồi nói lẫy, chưa nói em thích anh!" Thái Gia Tuyền sửng sốt, biện hộ.

"Em vừa nãy ở phòng khách nói với Tề Minh em không quan tâm anh?"

"Phải."

"Em nói em vừa rồi nói lẫy"

Thái Gia Tuyền gật đầu

"Vậy Có nghĩa em cũng để ý đến anh."

Thái Gia Tuyền cúi đầu im lặng.

"Ha ha" từ phía trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ của Hạ Cẩm Hiên, Thái Gia Tuyền bực mình đến mức muốn đánh cho khuôn mặt đắc ý kia một cái , tự nhiên như thể chắc chắn với suy đoán của bản thân.

"Bây giờ đến anh trả lời câu hỏi của em!" Thái Gia Tuyền đột nhiên hùng hổ đổi chủ đề.

Đang tươi cười rạng rỡ vậy mà sắc mặt Hạ Cẩm Hiên đột nhiên thay đổi đổi trở nên đen thui.

Thái Gia Tuyền trong lòng không khỏi trùng xuống, chẳng lẽ hai người bọn họ thật xảy ra. . . . . . ?

"Cô ta nói anh là người đàn ông không thú vị, anh rõ ràng còn không đụng tới cô!" Hạ Cẩm Hiên nghiến răng nghiến lợi, vô cùng miễn cưỡng trả lời Thái Gia Tuyền vấn đề vừa rồi. Đối với phái nam mà nói, "Không thú vị" thực sự là một đánh giá đáng thương.

Thái Gia Tuyền trái tim nhỏ bé giống như cảm giác được ngồi cáp treo, chợt cao chợt thấp thay đổi không ngừng, cuối cùng rốt cuộc tìm được một vị trí."Ha ha ha ha" Thái Gia Tuyền cất tiếng cười to lên, cười không ngừng đến mức phải run rẩy hết cả người, đến chảy cả nước mắt.

Hạ Cẩm Hiên mặt của đã từ đỏ chuyển sang xanh, đột ngột đưa bàn tay bắt lấy Thái Gia Tuyền, muốn cô ngừng cười nhạo. Trước hành động đột ngột đó khiến Thái Gia Tuyền hoảng sợ theo bản năng lui về phía sau, nhưng cô chân của vốn là đã sát bên giường, nên vừa lui, liền ngã luôn xuống giường.

Hạ Cẩm Hiên cũng vì bất cẩn mà cùng té xuống. Vì vậy hai người lần thứ hai diễn ra trạng thái mập mờ ngượng ngùng.

Lần này Hạ Cẩm Hiên không dễ dàng bỏ qua cho cô, dứt khoát đè trên người cô, đem đầu Thái Gia Tuyền cố định ở giữa hai cánh tay, gương mặt tuấn tú tiến lại gần, nhìn Thái Gia Tuyền đầy vẻ trêu chọc: "Sao lại cuống lên như thế sao em không thử tự mình xác định xem anh liệu có phải là người đàn ông không thú vị?"

Thái Gia Tuyền hoảng hốt, tư thế này so với lần trước Hạ Cẩm Hiên vì mơ mơ màng màng đè lên người cô thì không khí giữa hai người hiện tại lại khá mập mờ bở vì câu nói kia của hắn càng tăng thêm tình cảnh ái muội giữa hai người không biết nên làm sao.

Cho dù Thái Gia Tuyền vừa cười nhạo hắn là xử nam thế nhưng cũng không phải không biết những chuyện đó(là cái gì thì bà con tự hiểu) :D2 . Hiện tại nên phản ứng thế nào? Đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng, nhưng cũng không có ý nghĩ đẩy hắn ra. Có điều tiếng tim cô đập thật mạnh như muốn hòa cùng nhịp đập với tim hắn.

Bình luận





Chi tiết truyện