chương 121/ 174

Thái Gia Tuyền không có nhẹ nhõm bao lâu, cửa chính liền truyền đến tiếng gõ cửa thô lỗ, ngoài cửa người tức giận xuyên thẳng thẩm thấu lưng cửa.

Liễu Khê giương mắt mà nhìn nhìn Thái Gia Tuyền"Này, cậu lên ban mới mấy ngày, liền chọc phải Xã Hội Đen à nha?" Thấy Thái Gia Tuyền vẫn còn ở sững sờ, vội hét lớn: "Nha đầu chết tiệt kia! Cậu không ra mỡ của mình liền không chi trả!"

Thái Gia Tuyền lúc này mới vô cùng miễn cưỡng đứng dậy đi mở cửa. Ai ngờ cửa vừa mới mở ra, Hạ Cẩm Hiên một dạng tựa như kẻ bắt cóc, một tay đã nắm cô, vác lên trên vai liền xoay người chuẩn bị đi xuống lầu dưới.

Đầu Thái Gia Tuyền trúi xuống, đại não đầy máu chỉ biết là oa oa kêu to, tay lung tung đánh lưng của hắn, ai biết trên mông đít mình lại hung hăng bị một cái tát, tựa hồ còn bị nhéo một chút, nhất thời mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, tiếng kêu cũng sẻ ngưng.

Hạ Cẩm Hiên dừng lại bước, uy hiếp nói: "Còn nói không gọi?"

Thái Gia Tuyền liều mạng lắc đầu, nhưng hắn tựa hồ không nhìn thấy, vì vậy không thể làm gì khác hơn là mở miệng cầu xin tha thứ: "Anh thả em xuống, em tự đi."

Đuổi kịp ra cửa Liễu Khê trừng to mắt mà nhìn xem hai người quái dị, nhỏ giọng nói: "Cái đó, tiểu Tuyền, túi xách của cậu cần mình giúp cậu lấy tới không? . . ."

Thái Gia Tuyền gian nan ở trên lưng Hạ Cẩm Hiên nâng đầu lên, ngoan ngoan nhìn chằm chằm cô, dường như Liễu Khê bán cô đã không phải là lần đầu tiên. Thái Gia Tuyền vừa muốn nói gì, Hạ Cẩm Hiên lại xoay người một cái, đem cô đầu chuyển đến mặt khác, để cho cô tức giận không có nơi phát.

"Vậy làm phiền cô." Hạ Cẩm Hiên lộ ra một nụ cười coi như thân thiện đối với Liễu Khê nói. Thái Gia Tuyền trên vai giãy giụa hình tượng đối với hắn không hề ảnh hưởng, thật sự huyên náo lợi hại, hắn không ngại cho cô cái mông nhỏ một cái tát.

Liễu suối vừa thấy được Hạ Cẩm Hiên, hẳn là lại tái phát tật xấu hoa si, giọng nói cũng biến thành ôn hòa hơn: "Tốt, lập tức, anh chờ." Xoay người liền đi lấy túi xách Thái Gia Tuyền tới, đôi tay đưa tới trong tay Hạ Cẩm Hiên.

"Cám ơn" Hạ Cẩm Hiên nhận lấy túi xách, lại thưởng Liễu Khê mỉm cười một cái. Khiêng Thái Gia Tuyền đi xuống lầu.

Liễu suối giống như chạm điện tựa như quỳ gối khi thấy nụ cười hắn, làm trạng hoa si vẫy tay chào tạm biệt.

Đến tầng dưới cùng, Thái Gia Tuyền đã tựa như ỉu xìu, mềm nhũn giắt trên vai Hạ Cẩm Hiên, không hề làm bất kỳ kháng cự nào nữa. Hạ Cẩm Hiên lúc này mới buông cô xuống, sau đó lôi tay của cô đi ra ngoài.

"Oa oa. . . Ô ~" tiếng còi cảnh sát nghênh ngang rời đi, thuận tiện mang đi Mercedes-Benz việt dã của Hạ Cẩm Hiên —— hai người ra ngoài nhìn thấy chính là một màn như vậy.

Hạ Cẩm Hiên khóe miệng kéo nhẹ, không biết nên làm vẻ mặt thế nào, Thái Gia Tuyền còn lại là ngốc trệ hạ xuống, tiếp lập tức mừng rỡ cười ha ha.

Hạ Cẩm Hiên nhìn Thái Gia Tuyền bên cạnh cười đến run rẩy hết cả người, im lặng liếc xéo nhìn cô nói: "Đi trở về thôi." Vừa nói dắt tay của cô theo bên cạnh đi về phía trước đi.

"Này, có lầm hay không, đi trở về? Nhìn cà ngày sao không đi theo xem có lấy được không!" Thái Gia Tuyền hiển nhiên không tin hắn sẽ nghĩ phải đi trở về.

Hạ Cẩm Hiên cũng không nói chuyện, chỉ là đi về phía trước. Trải qua trạm xe bus lúc Thái Gia Tuyền muốn đi đến gần xem một chút, lại bị Hạ Cẩm Hiên kéo, tiếp tục đi về phía trước.

"Này, rốt cuộc làm thế nào sao? . . . Nói chuyện với anh a. . . . . . Em đi không nỗi!" Thái Gia Tuyền dứt khoát tỏ ra vô lại tiếp, nén lấy sức lực chính là không chịu đi nữa.

"Cô ấy là người nào?" Hạ Cẩm Hiên điên cuồng hỏi một câu, cũng là cũng không quay đầu lại, dùng sức kéo cô tiếp tục đi về phía trước.

"Người nào?" Thái Gia Tuyền hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của hắn.

"Là người phụ nữ ở chung với em."

"Cô ấy? Là bạn học thời đại học của em. Thế nào?" Thái Gia Tuyền từ từ quên mất mình đang cùng hắn so tài đâu rồi, lại biến thành ngoan ngoãn cùng hắn đi nha.

Hạ Cẩm Hiên khẽ hừ một tiếng, khiển trách: "Lại còn nói muốn cùng cô ta ngủ, em rốt cuộc có hay không đầu óc? !"

Thái Gia Tuyền cả cầm cũng rớt ra, đây là cái trạng huống gì? Tại sao có cổ vị chua? Là ghen sao? Nhưng là vì sao phải ăn dấm của một cô gái?

"Ách, em cùng cô ấy ngủ chung có cái gì không ổn sao?" Thái Gia Tuyền tận lực giữ vững giọng nói có bộ mặt phớt tỉnh.

Hạ Cẩm Hiên khẽ thở dài nói: "Nhớ Laffey không? Ở nước Đức lúc biết cái đó."

"Dĩ nhiên nhớ á..., ách. . . . . . Tại sao lại kéo đến cô ấy?"

"Lần đó thư tình trong hộp thư là cho em."

Thái Gia Tuyền ngơ ngác nửa ngày, đầu óc cũng không còn quẹo qua ngõ rẽ. Hạ Cẩm Hiên thật sự bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói rõ: "A, em vẫn cho người cô ấy hẹn chính là anh sao? Thật ra thì cô thích em. Anh mới là kỳ đà cản mũi."

Thái Gia Tuyền lần này hoàn toàn hiểu, cả kinh dừng lại bước, mở to hai mắt nhìn Hạ Cẩm Hiên, thận trọng hỏi: "Đồng tính luyến ái?"

"Dạ, không sai! Đi nhanh đi đại tiểu thư, nếu không trời tối cũng không về nhà được rồi !"

******* ta là đường ngăn cách ********

Ở nước Đức, đồng tính luyến ái là có thể hợp pháp kết hôn , có thể tiếp nhận người cũng tương đối nhiều, cho nên. . . . . . Thân môn hiểu ~

Bình luận





Chi tiết truyện