Hạ Cẩm Hiên từ từ mở mắt, đưa tay ngăn lại chút ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ. Hắn trong giấc mộng mới vừa, mơ thấy lúc bọn họ vẫn còn ở Hamburg, hắn cầu hôn cún con thành công, cún con rất vui vẻ đáp ứng mình, sau đó bọn hắn đang ở Buel cử hành hôn lễ trong giáo đường nhỏ.
Cún con? Người đâu? Hạ Cẩm Hiên chợt ngồi dậy, trong lòng rất hốt hoảng. Tình hình tối hôm qua trong nháy mắt tràn vào đầu, chẳng lẽ cún con không cần hắn? Len lén chạy mất?
Xuống giường, cầm điện thoại di động lên, bấm số của cô, dĩ nhiên không phải số điện thoại di động của cô, mà là đồng hồ đeo tay của cô.
"Có chuyện gì? Em đang ở phòng kế bên viết báo cáo." Giọng nói Thái Gia Tuyền tuyền đến, lòng Hạ Cẩm Hiên trong nháy mắt buông xuống lo lắng thấp thỏm. Đóng điện thoại, bước nhanh mở cửa đi qua phòng kế bên.
Đẩy cửa đi vào, đã nhìn thấy cô nằm ở trên bàn, sơ đồ tài liệu đầy cả một bàn, mới nhớ lại ngày hôm qua mình đã bắt cô làm, cố ý gây khó dễ giao cho cô một vấn đề khó khăn nhỏ. Thấy dáng vẻ cô mặt ủ mày ê không khỏi có chút buồn cười.
"Thôi đừng làm nữa." Hạ Cẩm Hiên kéo cô, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, nói: "Chuyện ngày hôm qua. . ."
"Đã nói không đề cập đến vấn đề hom qua nữa! Về sau em sẽ không làm cho anh phải đau lòng nữa, anh cũng không được lui tới với những phụ nữ kia, được không?" Thái Gia Tuyền ngăn hắn lai, nhẹ nhàng nói.
Hạ Cẩm Hiên gật đầu một cái, rồi ôm cô càng chặt hơn.
Qua một lúc sau, Hạ Cẩm Hiên nhìn về những sơ đồ phía trên bàn giấy, cười nói: "Những sơ đồ này em đọc hiểu không?"
Thái Gia Tuyền từ trong ngực hắn chui đi ra, liếc mắt, nói: "Nhìn hiểu mới là lạ. Anh là đang làm khó em!"
"Nhưng là hôm nay phải giải quyết, làm thế nào?" Hạ Cẩm Hiên dù bận vẫn ung dung cười nói.
Thái Gia Tuyền híp mắt nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên hất cằm lên nói: "Muốn em năn nỉ anh sao? Em sẽ không làm!" Vừa nói vửa kéo ghế lại ngồi vào trước bàn.
"Ha ha ha ha" Hạ Cẩm Hiên bị cô chọc cho cười to không ngừng, cuối cùng chỉ đành phải đầu hàng nói: "Tốt lắm, đừng làm rộn, anh đói bụng, nhanh đi nấu cơm thôi."
Thái Gia Tuyền lúc này mới nhớ tới, dường như nấu cơm cũng một trong những công việc không thể từ chối, hơn nữa bao tử Hạ Cẩm Hiên không tốt, đói bụng hơn 10 tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa ăn gì. Vì vậy vội vàng bỏ lại đống sơ đồ, đi xuống lầu làm điểm tâm.
Đợi khi cô bưng sữa bò với cháo yến mạch thơm ngào ngạt lên, lại phát hiện Hạ Cẩm Hiên đang chui vào trong đống tài liệu kia, lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lên, vẻ mặt chăm chú, lại hoàn toàn không biết cô đã đẩy cửa đi vào.
Đàn ông lúc làm việc là quyến rủ nhất, những lời này dùng rất thích hợp với Hạ Cẩm Hiên, Thái Gia Tuyền hẳn là nhìn đến ngây người. Nhìn hắn một hồi gõ nhè nhè trên bàn, một hồi lật xem sơ đồ tài liệu, thỉnh thoảng còn cầm bút máy viết những kí hiệu khó hiểu trên bản vẻ, hoặc bổ sung vài câu ở trong tài liệu, chuyên nghiệp mà hiệu suất cao.
Thời gian đã gần đến 11 giờ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ lặng lẽ chiếu lên gương mặt của hắn, sáng rỡ làm cho người khác không dám nhìn thẳng. Thái Gia Tuyền sửng sốt thật lâu, cho đến khi cánh tay bưng cháo có chút ê ẩm, mới phục hồi tinh thần lại.
"Hiên, ăn trước một ít đi." Thái Gia Tuyền đi tới, đem cháo đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh bàn.
"Chờ một chút, sắp làm xong rồi." Hạ Cẩm Hiên không ngẩng đầu lên, nói môt cau qua loa.
Thái Gia Tuyền nhíu mày một cái, hai bàn tay nhỏ bé che đi mặt giấy bản vẽ trước mặt hắn: "Không được, ăn cháo trước, bao tử anh không tốt, cũng đã đói lâu như vậy rồi!"
Hạ Cẩm Hiên nhìn cặp móng của cún con, bất đắc dĩ cười, bắt được khóe miệng chạm khẽ một cái, không đợi Thái Gia Tuyền phản ứng kịp, liền né mình đi ăn rồi.
Thái Gia Tuyền cực kỳ tức giận hướng hắn quát: "Anh rõ ràng là ức hiếp em!"
Hạ Cẩm Hiên cười lớn, trong miệng ngậm môt miệng cháo yến mạch, nói từng chữ: "Sẽ phải ức hiếp em , ức hiếp cả đời!"
Bình luận
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1