chương 129/ 174

Mới ăn xong điểm tâm, Thái Gia Tuyền vừa lục tục muốn bắt đầu chuẩn bị cơm trưa rồi. Hôm nay Hạ Cẩm Hiên coi như là giúp đỡ cô trốn công việc rồi, hai người cũng đều ở nhà.

Thừa dịp Thái Gia Tuyền nấu cơm, Hạ Cẩm Hiên lại vùi đầu vào trong công việc, thật ra thì việc phân loại làm báo cáo này hắn đều không cần phải làm, chỉ xem nội dung báo cáo cuối cùng, sau đó làm đưa ra quyết định tốt nhất. Hôm nay thế nhưng hắn lại đột nhiên tới kiền kính, cảm thấy lật xem những bản sơ đồ tài liệu sơ sỡ này cũng rất phong phí, chẳng những có thể lấy lại những bản chất nguyên vẹn ban đầu, còn có thể tránh khỏi việc các cấp dưới vì những lý do các nhân mà qua loa xem nhẹ trọng điểm hay làm việc nhỏ xé ra to.

Vậy mà hấp dẫn nhất hắn, còn là này cả bản thiết kế kết cấu máy móc, đây chính là nghề chính của hắn, cũng vẫn là sỡ thích của hắn. Kể từ khi tiếp nhận chức tổng giám đốc ở Trác Gấm, hắn tiếp xúc hợp đồng thương vụ quản lý tương đối nhiều, rất ít có thể tĩnh tâm lai như vậy, nhìn chút tính đồ kỹ thuật thuần túy. Hiện tại tự mình sửa sang lại những văn kiện này, lại giống như là một loại hưởng thụ hoà thuận vui vẻ thú vị.

. . . . . . . . . . . .

Sau khi ăn cơm trưa, Hạ Cẩm Hiên kéo Thái Gia Tuyền lên chiếc xe hơi có tên khác là Con Bọ, chạy vòng bên trong sân biệt thự. Vừa lái chậm chậm, vừa giảng giải tất cả bộ phận chức năng trong xe hơi cho cô.

"Không phải nói đi học sao? Thế nào Tổng giám đốc đại nhân tự thân xuất mã?" Thái Gia Tuyền đùa cợt nói.

"Người hướng dẫn ngày mai mới đến, hôm nay khó được thời gian em có rãnh rỗi, trước luyện một chút."

"Nhưng là để người hướng dẫn dạy sẽ an toàn hơn chứ?" Thái Gia Tuyền có chút chột dạ.

"Thế nào? Em sợ?" Hạ Cẩm Hiên buồn cười nhìn cô.

"Em mới không sợ !" Thái Gia Tuyền bĩu môi nói: "Em là lo lắng đụng hư nó, như vậy sẽ rất đau lòng." Vừa nói vươn tay thương yêu sờ sờ máy móc trước mặt.

Hạ Cẩm Hiên nhìn bộ dạng cô không phóng khoáng, có chút thầm buồn cười"Xe chính là dùng để chạy, ai cũng sẽ bị va chạm nho nhỏ, chỉ cần không ra đại sự là được. Anh cũng không tin sau này em lái xe sẽ không bị va chạm."

"Anh nói như vậy thì chắc xe của anh cũng đạ bị đụng rồi?" Thái Gia Tuyền giống như là níu lấy cái đuôi của hắn, hai mắt lóe lên ánh sáng vô lương.

"Bị va chạm nhiều lần." Hạ Cẩm Hiên ngược lại không e dè, rất là thản nhiên.

"Hả? Em thấy xe của anh rất tốt mà." Thái Gia Tuyền có chút nghi ngờ.

"Làm ơn, thời điểm em biết anh, anh đã có bảy tám năm kinh nghiệm rồi, làm sao có thể còn dễ bị va chạm như vậy?" Hạ Cẩm Hiên quả thật khi dễ cô, lại sẽ nói lên ngu ngốc như vậy vấn đề.

"Vậy, trước kia anh bi va chạm xe, thì xe bị thành như thế nào?" Thái Gia Tuyền nhưng vẫn níu lấy cái vấn đề này không thả, giống như nhất định phải hỏi ra chuyện xấu của hắn.

Hạ Cẩm Hiên khóe miệng kéo thành một độ cong đẹp mắt, xoay đầu lại, vẻ mặt thành thật mà nói: "Nếu như mà anh nói cho em biết đụng vào một chỗ đồng nát sắt vụn, em có tin hay không?"

Thái Gia Tuyền không khỏi há to miệng, có chút lo lắng nói: "Vậy, anh không có bị thương chứ?"

"Đương nhiên là có bị thương, lần đó ta nằm bệnh viện hơn một tháng, thiếu chút nữa hù chết ba mẹ." Hạ Cẩm Hiên xem như không sao cả cười cười."Sau đó bọn họ liền cấm anh tham gia đua xe."

"Đua xe! !" Thái Gia Tuyền thất thanh kêu to ra ngoài, ngay sau đó vừa giống như ỉu xìu tựa như cúi đầu.

"Thế nào?" Hạ Cẩm Hiên đối cô phản ứng có chút kinh ngạc.

"Giống như. . . em cũng không hiểu rõ được anh. . ." Thái Gia Tuyền nhẹ nhàng thở dài.

Hạ Cẩm Hiên ngẩn người, đem xe dừng đến ven đường, cởi dây nịt an toàn ra, nghiêng người quá hôn môi của cô một cái, nhẹ nhàng mà nói ra: "Cún ngốc, muốn biết cái gì trực tiếp hỏi anh, anh đều sẽ nói cho em biết."

Hắn đối với cô chưa từng có bất kỳ giấu giếm nào, chỉ là có chút chuyện cảm thấy không cần thiết nói mà thôi. Không nghĩ tới cô hiện tại nhạy cảm như vậy, ngay cả chơi đua xe một chuyện nho nhỏ như vậy, cũng có thể làm cho mặt cô như đưa đám.

Bình luận





Chi tiết truyện