Thời gian thoáng một cái đã đến thứ bảy, sáng sớm Thái Gia Tuyền liền mang theo"hai trai đẹp" chạy thẳng tới trạm xe cùng Lâm Nhã Khiết hội hợp sau chuẩn bị trực tiếp ngồi tàu cao tốc đi Viên. Lâm Nhã Khiết theo thường lệ phạm tật xu keo kiệt, nht định đem vé kia còn d lại của bộ phiếu khứ hồi năm ngời bn đi.
Chỉ thy Lm Nhã Khiết hai tay chng nạnh, nhn chm chm T Minh: "Biết cc ngơi c tin, khng quan tm my đồng Euro ny, nhng lãng phí l đng xu hổ!"
Tề Minh mặt vô tội: "Anh chưa nói không được ah..., em bán đi chứ sao."
"Làm ơn, chúng ta vậy cũng là bốn người đã hẹn hò chứ? Làm sao ngươi có thể để cho em một cô gái đi làm chuyện như vậy?" - Lâm Nhã Khiết vừa nói một tay lấy phiếu nhét vào trong tay Tề Minh.
Tề Minh giống như bộ dáng cầm củ khoai lang phỏng tay, vội đem vé xe lại nhét vào bên trong túi áo Hạ Cẩm Hiên. Hạ Cẩm Hiên đang nghiêm túc nghiên cứu bản đồ lộ tuyến trên tay, đột nhiên phát hiện huynh đệ tố cư nhiên không giải quyết được nữ sinh người ta liền đem cục diện rối rắm ném cho mình, hung hăng khi dễ một cái, xoay người nâng lên cánh tay, đem túi áo hướng về phía Thái Gia Tuyền, chép miệng, chuyện đương nhiên ý bảo người bên cạnh đem phiếu lấy đi.
Thái Gia Tuyền cái miệng nhỏ nhắn mở lớn , nháy mắt mấy cái, mặt vô tội nhìn Hạ Cẩm Hiên, mờ mịt hỏi: "Cái gì?" .
Hạ Cẩm Hiên ngây ngẩn cả người, tiểu nha đầu này cư nhiên đối với mình ăn vạ làm nũng. Trong lòng ấm áp, có loại xung động, muốn xông tới ôm cô, hung hăng giày xéo cái miệng nhỏ nhắn. Lấy lại bình tĩnh, mặc dù cảm xúc sôi sục, nhưng mặt ngoài như cũ sóng nước chẳng xao, thu hồi bản đồ, một sải bước nhảy tới, đưa tay kẹp cổ Thái Gia Tuyền, hướng về phía lỗ tai nói: "Có đi hay không? Không đi trừ tiền lương tháng này của em!"
Lại đột nhiên bị tập kích, vành tai nhỏ còn bị thổi ra khí nóng làm cho ngứa một chút, ghê tởm nhất chính là, cư nhiên lấy tiền lương uy hiếp cô! Nhưng Thái Gia Tuyền tựa hồ cũng không bài xích động tác quấy nhiễu ám muội rõ ràng như vậy, chính lúc này dáng vẻ giống như bóng cao xu xì hơi, ngoan ngoãn từ trong túi áo Hạ Cẩm Hiên móc ra vé xe, kéo bước chân ỉu xìu hướng phía bán vé đi tới. . . .
Thái Gia Tuyền thật ra thì cũng không là nữ sinh da mặt đặc biệt mỏng, chỉ chốc lát liền bắt được một bà lão người Đức, thành công nhiều hơn chính là đã bán được cái vé kia. Cầm đổi được năm đồng Euro, dẫn theo bà lão và mọi người cùng nhau tiến lên xe.
Ở trên xe, Hạ Cẩm Hiên trực tiếp kéo Thái Gia Tuyền cùng mình ngồi chung một chỗ, Tề Minh là ân cần kêu Lâm Nhã Khiết ngồi chung. Xe chuyển động, Thái Gia Tuyền đột nhiên cảm giác đến Hạ Cẩm Hiên bên cạnh đang khẽ run run bả vai, không khỏi tò mò quay đầu sang nhìn.
Hạ Cẩm Hiên lúc này rốt cuộc mới không nhịn được cười khanh khách ra tiếng. Thái Gia Tuyền đá hắn một cái thật to xem thường: "Cười đã chưa? Em bán rất thành công nha, tổng so có vài người ngượng ngùng không chịu đi , không phải là buộc người ta đi sao."
"Anh cười cũng không phải là cái này. Mới vừa rồi anh rõ ràng là cho em đi giải quyết Lâm Nhã Khiết, cũng không phải là để cho em giải quyết vé xe. Ai biết em ngu sao, tưởng là như thế rồi đi làm cô gái nhỏ bán vé xe trở về. Ha ha ha ha. . . Chỉ là quả thật rất thành công, chúc mừng."
Thái Gia Tuyền thế này mới ý thức được, thì ra là Hạ Cẩm Hiên là muốn cho chính mình tự đi khuyên nhủ Lâm Nhã Khiết, chớ vì 5 Euro như vậy keo kiệt, nhưng mình trực tiếp hiểu thành đi bán vé xe. Thái Gia Tuyền lúng túng cậy mạnh nói: " Ai cho anh không nói rõ ràng. Hơn nữa, như vậy rất tốt a, 5 Euro đâu rồi, có thể mua không ít thứ nha ~. . . . . ."
Hạ Cẩm Hiên cặp mắt mang theo nụ cười, thật sâu nhìn cô, trong mắt chỉ có cái miệng nhỏ nhắn kia hai mảnh khép khép mở mở màu hồng. Thái Gia Tuyền nói xong, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cứ như vậy ngơ ngác nhìn lại Hạ Cẩm Hiên. Từ trong mắt hắn thấy được tràn đầy dịu dàng, còn có. . . Tình yêu. . . . . .
Bình luận
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1