Máy bay đáp xuống sân bay thủ đô Berlin, Thái Gia Tuyền đẩy Lâm Nhã Khiết ra khỏi sảnh lớn, Tề Minh kéo túi du lịch thật to, trên lưng đeo thêm một cái ba lô.
"Nhã Khiết cậu đã tới Berlin chưa? Nơi này thật đẹp. Mình lần đầu tiên tới đấy." Ngồi ở trên xe taxi, Thái Gia Tuyền hưng phấn nói .
"Thôi đi, mình đã đến không biết bao nhiêu lần." Lâm Nhã Khiết đã có lại sức sống thường ngày ít nhất hiện hiện giờ cũng đang tranh luận cùng Thái Gia Tuyền.
"Đúng rồi, cậu vẫn chưa trả lời mình câu hỏi lúc nãy trên máy bay. Thành thật khai báo, hai người bắt đầu từ lúc nào? !" Thái Gia Tuyền thiếu chút quên mất tra hỏi việc này.
"Cậu đi mà hỏi hắn, hỏi mình làm gì. . ." Lâm Nhã Khiết có chút nhăn nhó.
Thái Gia Tuyền liền chuyển qua Tề Minh: "Nghe không, cô ấy kêu cậu nói kìa."
"Tôi làm sao biết từ lúc nào chứ." Tề Minh làm bộ.
"Không nói thì thôi . . Hừ" Thái Gia Tuyền buồn bực liếc mắt trừng hắn một cái.
Xe taxi chạy thẳng đến một thương xá lớn, ở đây có chỗ dừng chân nghỉ tạm của họ —— một căn nhà hai tầng theo kiểu biệt thự.
"Oa, nhà này quá đẹp, Tề Minh bỏ không ít tiền nha ~" Thái Gia Tuyền trêu ghẹo nói.
Cô nói không sai, cả căn biệt thự toàn là nội thất cao cấp, nhưng lại mang phong cách châu âu . Đồ dùng hàng ngày đều mới hoàn toàn , thậm chí ngay cả nồi, thau, cốc, chén tất cả đều là hàng cao cấp của Đức.
"Đây là biệt thự nhà Hiên, vì gần trung tâm vật lý trị liệu, hơn nữa chúng ta có thể sẽ nán lại lâu nên anh mới mượn tạm nó." Tề Minh giải thích.
"Ách, hắn còn có bao nhiêu căn nhà nữa. . ." Thái Gia Tuyền không nói lên lời
"Cô nói thử xem? Cái loại gia đình Đại Tư Bản, thứ không thể thiếu nhất chính là nhà cửa." Tề Minh nhìn thấy Thái Gia Tuyền bộ dáng ngây ngốc hết sức buồn cười,thầm nghĩ, Nhóc con này nếu ngoan ngoãn chọn Hạ Cẩm Hiên, tương lai những thứ này đều là của cô.
"Trường học các cậu tính làm sao ?" Thái Gia Tuyền vốn có thần kinh vững vàng, những lúc rối rắn vẫn luôn sáng suốt.
"Tôi cùng Nhã Khiết Xin nghỉ rồi." Tề Minh trả lời.
"Nghỉ học? Sao không bảo lưu? Mà sao minh không biết gì. . ." Thái Gia Tuyền có chút ngạc nhiên.
"Ừ, chỉ là nếu xin bảo lưu quá lâu sẽ không được, vả lại còn phải thi đấu." Lâm Nhã Khiết trả lời.
"A, vậy mình về sau có thể bảo lưu không ?"
"Câu xin bảo lưu làm gì? Rảnh rỗi nhỉ?" Lâm Nhã Khiết liếc cô một cái.
"Chỉ là hỏi thôi không được à...? Có tin không mình bỏ mặc cậu ở đây!" Thái Gia Tuyền phản kháng.
"Uy hiếp một bệnh nhân, không có phong độ! Cậu không lo cho mình còn có Tề Minh !" Lâm Nhã Khiết không chịu yếu thế.
Hai cô này mà hợp lại cùng nhau là cả ngày líu ríu. Tề Minh nhìn Lâm Nhã Khiết hiện giờ tinh thần tốt hơn, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhất là câu "Còn có Tề Minh đó" , khiến cho hắn trong lòng không khỏi có ý thức trách nhiệm."Tốt lắm, hai người đừng có lôn xộn nữa, tiểu Tuyền tới giúp tôi cất đồ, chúng ta phải nhanh lên một chút còn đến trung tâm hồi phục chức năng"
. . . . . .
Bọn họ đi đến trung tâm hồi phục chứ năng tốt nhất của thành phố Berlin, một nhân viên trung niên chừng 40 tuổi đón tiếp bọn họ, nghe ông ta nói tại đây tập trung toàn bộ bác sĩ hồi phục chức năng giỏi nhất tại Đức, lần này Tề Minh đã vận dụng không ít mối quan hệ của mình để đến được đây.
Kế tiếp bọn họ đi tổng kiểm tra, có kết quả liền họp hội chẩn, cùng bệnh nhân phân tích giải thích, lên kế hoạch chữa trị cùng thời gian luyện tập. Thái Gia Tuyền là bác sĩ, nên có hứng thú đi theo học hỏi các bài tập vận động phục hồi chức năng này , nhưng nhưng lại không hề cảm thấy hứng thú với lý luận của họ. Vì vậy chuồn êm ra ngoài, ở phía ngoài phòng vận động chức năng nhìn quanh, dù sao ở trong đó có người đang hướng dẫn các động tác hồi phục chứ năng khiến hấp dẫn tầm mắt Thái Gia Tuyền .
Nhưng khi cô đi đến phòng cuối cùng nhìn thoáng qua một cái Thái Gia Tuyền, giống như bị điện giật đứng yên một chỗ khẽ run lên
Cứng ngắc quay đầu, nhìn vào bên trong phòng luện tập kia trong khỏanh khắc đó cô không thể tin vào ánh mắt của mình. . . . . .
Bình luận
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1