chương 34/ 174

Đảo mắt đến thứ bảy, thời gian trận đấu diễn ra thì đa số mọi người đều không có giờ học, đến sân thi đấu người đến xem quả thật là không ít. Trận đấu còn chưa bắt đầu, đội cổ động viên cũng đã kêu khẩu hiệu ln thật no nhiệt. Những c gi Đức nng bỏng, nhiệt tnh nhảy những vũ điệu dng tro.

"C th tm đợc cc cậu rồi." - Lm Nhã Khiết thở hổn hn chạy ti. Thi Gia Tuyn đang cùng Hạ Cẩm Hin ngồi song song ở bn khn đi, trn sn hai đội đang lm nng ngời, Lm Nhã Khiết liếc mt lin thy đợc T Minh si nổi trên sân, quần áo chơi bóng màu đen mặc ở trên người hắn cũng không có làm bản nhân khó coi như vậy, ngược lại, rất tốt tôn lên màu da cánh tay của hắn, có vẻ cùng bên người da trắng cạnh khác biệt cũng không lớn.

"Tiểu bạch kiểm " - Lâm Nhã Khiết theo bản năng làm một cái liếc mắt xem thường.

Thái Gia Tuyền dịch một vị trí cho cô - "Tới đây ngồi, lập tức sắp bắt đầu ~"

Theo một tiếng còi vang, trận đấu bắt đầu, hai nam sinh chiều cao vượt qua 1m9 nước Đức đồng thời nhảy lên, tranh đoạt quả bóng được trọng tài ném lên.

"Cố gắng lên, Stephen!" Thái Gia Tuyền bên cạnh Hạ Cẩm Hiên dùng tiếng Đức cổ vũ cho bạn học của mình.

Nam sinh được kêu là Stephen không phụ sự mong đợi của mọi người, một tay đưa bóng chuyển của mình đồng đội. Tề Minh nhân cơ hội hướng nội tuyến cắt vào, thành công ngăn trở muốn đối thủ tiến lên quấy nhiễu một, cũng tìm được một vị trí tốt, giơ cao tay hướng đồng đội muốn nhận bóng.

"Tề Minh là một tiền phong giỏi, chuyển vị trí rất linh hoạt." - Hạ Cẩm Hiên giống như là đang tán thưởng, hoặc như là đang vì hai nữ sinh bên cạnh giải thích.

Có thể đội trưởng cũng không có vị trí đưa bóng truyền cho Tề Minh thật tốt, mà là đảo tay cho một đồng đội người khác. Tề Minh bất đắc dĩ lập tức bên trong vòng rút ra, tránh khỏi ba giây phạm luật.

Lúc này bóng mới truyền tới trong tay hắn, mà trước mặt một nam sinh cao lớn lập tức phong kín tiến công đường thẳng của hắn. Hơi ít nổ lực, Tề Minh bất đắc dĩ chỉ đành phải đưa bóng lại truyền ra ngoài. Phải bên cánh phải cũng không tìm được cơ hội, chỉ đành phải quăng bóng ra ba phần, cũng không có chuyền vào. Lần tiến công đầu tiên chỉ đành phải không công mà lui.

. . . . . .

Điểm số lần lượt thay đổi thêm vào , mà Tề Minh mặc dù nhiều lần kéo ra không được đương, chung quy lại không chiếm được ủng hộ đồng đội, đạt được cực ít. Học viên thương mại mắt thấy rơi ở phía sau hơn mười phần.

"Đáng chết! Tô, đem bóng truyền cho Tề Minh đi!" - Hạ Cẩm Hiên không khỏi kích động hướng về phía trên sân rống to, nhưng tình huống trên sân thay đổi trong nháy mắt, khi Tô đưa bóng truyền cho Tề Minh thì lại mất đi tiến cơ hội công cơ hội.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên phía học viện thương mại bị buộc kêu hai lần tạm ngừng, nhưng hiệu quả quá nhỏ. . . . . .

Cuối cùng đã tới nghỉ giải lao, áo đen của các đội viên học viện thương mại mệt mỏi uống nước, tụ chung một chỗ thảo luận đối sách. Đội cổ động viên nhân cơ hội cố sức nhảy kêu.

"Hiên, ra sân đi, chúng tôi cần cậu. Tô cùng Tề Đô là lần đầu tiên gia nhập, phối hợp của chúng ta hiển nhiên có vấn đề, tất cả thay thế bổ sung cũng đều là người mới." - Stephen cao lớn hướng bên phía khán đài Hạ Cẩm Hiên ngồi đi tới, bất đắc dĩ nói.

Thái Gia Tuyền không khỏi lấy làm kinh hãi, tình huống này nhìn qua, chẳng lẽ Hạ Cẩm Hiên còn từng đã là chủ lực đội banh? Trong lòng có chút mong đợi nho nhỏ.

"Đến đây đi, Hiên, tên kia hoàn toàn không có đầu óc tổ chức! Đánh cho mẹ nó hả giận!" - Tề Minh cũng đi theo tới đây, giận dữ nói, dĩ nhiên hắn nói là tiếng Trung, nếu không sao chê trách ngay mặt người ta, hắn cũng không đần như vậy.

Hạ Cẩm Hiên như cũ có chút do dự, nhưng trận đấu nhìn qua quả thật làm người ta tức giận.

"Cái đó. . . Thật ra thì anh có thể đi , chỉ cần lúc học viện cơ giới không ra sân là được mà. . .” - Thái Gia Tuyền không nhịn được sợ hãi chen miệng nói. Tính toán một chút là có thể nhìn thấu trong nội tâm Hạ Cẩm Hiên.

Bình luận





Chi tiết truyện