"Cái gì? ! Hạ Cẩm Hiên? Chính là tổng giám đốc của tập đoàn Trác Gấm hả?" Đội trưởng Lưu không thể tin nhìn chằm chằm cảnh sát Mã.
"Tổng giám đốc? Thật ra thì hắn vẫn còn trẻ, vẫn chưa tới 30 đấy." Cảnh sát Mã nhìn phản ứng của đội trưởng Lưu, trong lòng có chút buồn cười.
"Hả? Còn trẻ như vậy?" Đội trưởng Lưu lấy làm kinh hãi: "Hải, ngươi nói hiện tại những người giàu có này, cả ngày không biết ở làm ra những thứ gì. Như vậy mọi người ở công ty, đắc tội với người khẳng định rất nhiều, vậy làm sao tra à? ! Buồn chết người!"
"Việc. . . Này. . . . . ." Mã cảnh quan im lặng triệt để rồi, đội trưởng Lưu dường như cho tới bây giờ cũng không cái khẩu đức gì, hắn cũng lười nói gì rồi. Không biết con người của đội trưởng Lưu sẽ cho rằng ông là người nhàn rỗi ngồi ăn chờ chết, nhưng trên thực tế, kinh nghiệm điều tra phá án của ông rất phong phú, suy nghĩ luông rất rộng khiến người trong cục từ trên xuống dưới đều muốn giơ ngón tay cái , cho nên cảnh sát Mã cũng hoàn toàn không xem lời nói đùa của ông mà tưởng thật. Hình tượng ưu tú thường là vừa xấu vừa tốt!
Tóm lại là thế này, cả bót cảnh sát đều không được an bình, vừa hội nghị khẩn cấp, vừa điều người chủ mưu, ồn ào huyên náo, thậm chí đến tai thủ đô Bắc Kinh. Còn có quan chức chính phủ cao cấp tự mình tới hỏi vụ án này, giá cổ phiếu Trác Gấm Heavy Industry đang giảm liên tục hai ngày, trong lúc nhất thời làm cho dư luận xôn xao.
Người đầu tiên đội trưởng Lưu tìm chính là Tề Minh, từ chỗ của hắn cặn kẽ hỏi tình huống Hạ Cẩm Hiên cùng Thái Gia Tuyền mất tích khó hiểu ngày hôm đó. Lại thuận lợi lấy được đoạn ghi hình ở camera giám sát ở câu lạc bộ tư nhân đó, cũng căn cứ vào đường đi của chiếc xe việt dã trong đoạn ghi hình đó, điều tra toàn thành phố những nơi lớn nhỏ xem có để lại dấu vết nào không. Xem một đống hình ảnh đến khô con mắt, thật không dễ dàng mà nhìn thấy chút dấu vết —— hình ảnh cuối cùng của chiếc xe rời khỏi thành phố,chãy về hướng ngoại ô thành phố! Nhưng là ngoại ô lớn như vậy, làm sao tìm được?
——————
"Tuyền." Hạ Cẩm Hiên đánh thức Thái Gia Tuyền mơ mơ màng màng đang ngủ gà ngủ gật. Trời đã tối đen, tựa hồ giết người phóng hỏa, làm chuyện xấu cũng nên chọn loại thời điểm này.
Thái Gia Tuyền lập tức hoàn toàn thanh tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn anh, trong đôi mắt có chút sáng lên.
"Nha đầu ngốc, nghĩ gì thế?" mặt Thái Gia Tuyền nhếch lên, Hạ Cẩm Hiên cũng biết cô đang suy nghĩ gì. Buồn cười chặn lại ý nghĩ của cô: "Sao có thể dễ trốn như vậy chứ, ngoan ngoãn ăn một chút gì đi."
"Không ăn, ai biết bọn họ có bỏ thuốc gì ở trong cơm, đói chết cũng không ăn, anh cũng không được ăn!" Thái Gia Tuyền nổi giận nói.
Andre phái người đưa tới cơm tối đến, bây giờ đã lạnh hoàn toàn, nhưng là Thái Gia Tuyền lại chết cũng không chịu ăn một miếng, liền khát nước cũng là đi phòng rửa tay rót nước trong vòi mà uống.
"Tuyền, bùng mà đói quá, đến lúc đó có cơ hội cũng không còn hơi sức chạy." Hạ Cẩm Hiên buồn cười nhìn cô, lôi kéo cô ngồi vào trước bàn nhỏ. "Ăn một chút đi, nếu bọn họ thật muốn bỏ thuốc, đại khả sẽ trắng trợn rót vào trong miệng em, cần gì lén lén lút lút làm chuyện như vậy”
"Không thèm, cùng lắm thì đói chết thôi, anh ta khẳng định cần anh làm gì đó, đến lúc đó chúng ta chết đói, xem anh ta sẽ làm thế nào!" Thái Gia Tuyền vẫn tức giận khó chịu.
Đang lúc ấy thì, cửa phòng đột nhiên mở ra, Andre đã thay một bộ quần áo thoải mái, có vẻ mang theo một loài hương vĩ mới. Hắn mỉm cười đi vào, trêu nói: "Oh? Cuộc sống của Thái tiểu thư quả thật rất khó khăn sao? Không phải khi còn bé thường bị người ta lừa chứ? Nếu không làm sao có thể không tin tưởng người khác đến như vậy?”
"Phi! Anh mới khó khăn đó!" Thái Gia Tuyền tức giận trả lời một câu.
Đôi mắt màu xanh trong trẻo của Andre đột nhiên tối lại, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy đó, cuộc đời của tôi chính xác rất khó khắn." Ngay sau đó lại ngẩng đầu lên, đổi thành vẻ mặt mặt dịu dàng: "Nếu Thái tiểu thư nghĩ ra phương pháp bỏ thuốc xử lí hay như vậy, tôi phải học theo thật tốt."
Bình luận
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1