chương 88/ 174

"Chuyện gì đã xảy ra?" Hạ Cẩm Hiên vốn không muốn hỏi, nhưng tâm trí hắn vừa rất bất an, vừa tò mò nên vẫn mở miệng hỏi.

Thái Gia Tuyền không trả lờ ngay, mà chìm vào trầm tư, một lúc lâu Hạ Cẩm Hiên không nhịn được nữa muốn kêu tỉnh , cô cuối cùng mở miệng: "Ngày đó là sinh nhật của em. . . . . ."

Một ngày của ba năm trước ——

Cuối mùa thu, trong sân trường lá vàng rụng đầy đất, mặt trời chậm rãi chiếu khắp nơi, Thái Gia Tuyền rất vui đến khoảng sân phía ngoài nhà hàng món tây. Hôm nay là sinh nhật cô tròn 22 tuổi, Lâm Phong sớm đã đặt chỗ nghe nói hắn muốn cho cô bất ngờ lớn.

Dưới sự chỉ dẫn của phục vụ, Thái Gia Tuyền được đưa đến một chiếc bàn tốt nhất được đạt trước. Đây là một chỗ sát với của sổ,căn phòng được trang trí mật cách trang nhã. Thế nhưng vừa vào cửa, Thái Gia Tuyền chỉ chú ý Lâm Phong đứng ở cửa đang cầm bó hoa hồng thật to.

"Tiểu Tuyền, sinh nhật vui vẻ ~" Lâm Phong mỉm cười nói, đưa hoa hồng trong tay cho cô.

Thái Gia Tuyền xấu hổ nhận lấy hoa hồng, cúi đầu ngửi một cái."Thơm quá, cám ơn anh."

Hai người với một bàn các món ăn xưa nay chưa từng thấy uống chút rượu sâm banh. Lâm Phong biết Thái Gia Tuyền không quen mùi rượu, vì vậy cố ý gọi rượu sâm banh nhẹ.

"Tiểu Tuyền, còn một món quà cho em." Ăn cơm xong, Lâm Phong thần bí lấy ra một cái hộp, đưa cho Thái Gia Tuyền.

Thái Gia Tuyền nhận lấy mở ra, bên trong là một hộp âm nhạc với quả Cầu Thủy Tinh đáng yêu, trong trong quả cầu có hai con gấu nhỏ thân mật ôm nhau. Bật chốt mở, tiếng nhạc ấm áp "mem­ory" du dương, hai con gấu nhỏ cũng theo khiêu vũ theo tiếng nhạc.

"Thật đáng yêu, cám ơn em rất thích." Thái Gia Tuyền vui vẻ nhìn hai con gấu nhỏ đáng yêu.

"Nghe nói quả Cầu Thủy Tinh đều có ma lực, nếu nói nguyện vọng với nó nó sẽ giúp em thực hiện nguyện vọng ." Lâm Phong nhẹ nhàng nói.

"Vậy sao?" Thái Gia Tuyền ngẩng đầu hỏi.

Lâm Phong dịu dàng gật đầu một cái: "Em có thể nói với nó nguyện vọng của em."

Thái Gia Tuyền cầm quả cầu thủy tinh đến trước mặt, có chút ngượng ngùng mà nói: "Vậy. . . em hi vọng, hai chúng ta có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ."

Lâm Phong thật sâu nhìn cô, nhẹ nói: "Nhất định có thể , em xem một chút phía dưới cái cái hộp đó."

Thái Gia Tuyền nghi ngờ nhìn hộp âm nhạc một chút, quả nhiên phát hiện có một ngăn ẩn phía dưới hộp, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong một chút, Lâm Phong gật đầu một cái khích lệ.

"Pằng" một tiếng, cái ngăn ẩn phía trong hộp mở ra, Trên nền nhung đỏ chói mắt là chiếc nhẫn kim cương nắm trên đó.

Thái Gia Tuyền khó có thể tin hít sâu một hơi, trong nháy mắt đầu óc trở nên trống rỗng, phải một lúc lâu mới có thể ngước nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong vẫn mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu của cô"Sao thế ? Vui không?"

Thái Gia Tuyền sững sờ nhìn hắn, trong lòng rối bời, nhỏ giọng hỏi: "Cái này. . . Là ý gì?"

"Em thử nói đi? Đừng nói với anh là em sẽ không nhận." Lâm Phong chế nhạo nhìn cô, sau đó đứng dậy, đôi tay dịu dàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Gia Tuyền, trân trọng hôn lên trán cô, sau đó nhẹ giọng bên tai cô: "Tiểu Tuyền, lấy anh đi được không?"

Thái Gia Tuyền đã không nhớ lúc ấy mình có vẻ mặt gì, và trong lòng mình cảm thấy ra sao, lại càng không rõ mình đã đồng ý thế nào. Chỉ biết khi đã khôi phục được ý thức, chiếc nhẫn kim cương đã đeo trên ngón tay mình, mà cả người ở trong ngực Lâm Phong ,hai người hạnh phúc ôm hôn ở chung một chỗ. . . . . .

************ ta là đường ngăn cách ************

Bình luận





Chi tiết truyện