chương 163/ 174

Đi theo người trẻ tuổi nóng tính theo hành lang đi thẳng một đường đến căn phòng âm u, căn phòng này cách biệt cả khu vườn sau lưng, cửa sổ cũng bị lưới sắt vây kín, cửa sổ thậm chí còn bị những bản gõ lớn chắn lại đóng đinh, vì vậy vừa mở cửa ra, liền nghe ngửi thấy mùi bụi bặm và ẩm mốc.

Thái Gia Tuyền không khỏi nhíu mày, không đợi ánh mắt của cô thích ứng bên trong nhà tối, liền nghe kia để cho cô mong nhớ ngày đêm thanh âm: "Sao em lại tới đây? !"

Thái Gia Tuyền sửng sốt, theo tiếng nói nhìn lại, rốt cuộc thấy rõ trên giường sát tường hai người đàn ông ngồi đó, nhất thời nước mắt giống như như hạt châu đứt dây rớt xuống. Vội bước nhanh tới, nhào tới trên người Hạ Cẩm Hiên.

"Làm em sợ muốn chết! Em cho là sẽ không còn được gặp lại anh!" Thái Gia Tuyền chỉ biết là ôm hắn khóc, hoàn toàn quên mất vết thương của Hạ Cẩm Hiên bởi vì bị xúc động mà nhe răng trợn mắt.

"Cô nếu không buông ra, hắn sẽ phải đau chết." An Đức Liệt không còn hơi sức nằm vật xuống ở trên giường, không nhẹ không nặng nói một câu.

"A, thật xin lỗi, em quên trên người anh có thương tích. Vì sao anh lại không nói gì ." Thái Gia Tuyền vội buông hắn ra nói.

"Anh thích bị em ôm." Hạ Cẩm Hiên nghiêng đầu, lời nói trầm trầm nói ra lời kinh tởm, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.

"Anh. . ." Thái Gia Tuyền có chút giật mình, hắn giống như không còn giống lúc trước.

"Anh nhớ em." Hạ Cẩm Hiên nhìn cô, vẻ mặt thành thật nói: "Nếu để cho anh lại chọn lần nữa, anh nhất định sẽ không rời khỏi em, đến nơi quỷ quái này !"

"Anh trân trọng em? !" Thái Gia Tuyền trợn to hai mắt, hưng phấn hỏi.

Không đợi Hạ Cẩm Hiên trả lời, người phía sau Thái Gia Tuyền đột nhiên lên tiếng."Tôi đi trước, ý của bọn họmuốn cô ở dây." Dừng một chút, hắn còn nói: "Dĩ nhiên, nếu như cô cảm thấy sống chung với phái nam không tiện , tôi sẽ nghĩ biện pháp tìm một gian phòng khác cho cô."

Thái Gia Tuyền vội quay đầu nhìn về phía cửa cậu thanh niên kia vẫn như cũ đứng đó chờ, van xin nói: "Mọi ngươi tội gì như vậy chứ, tiền chuộc chúng tôi đã mang đến. Nhưng các ngươi từ đầu đến cuối đều không có dự định thả người, cũng không thu tiền chuộc, rốt cuộc là tại sao?" Thấy hắn không trả lời, Thái Gia Tuyền nói tiếp: "Tôi nhìn ra được, anh cùng bọn họ không giống nhau, anh thật ra rất hiền lành . Van xin anh thả chúng tôi đi!"

Người trẻ tuổi ngẩn người, ngay sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Cô cầu xin tôi cũng không thể làm gì, tôi chẳng qua chỉ vì cuộc sống thôi. . ." Nói xong, không cho Thái Gia Tuyền cơ hội mở miệng nữa, xoay người đóng cửa lại, khóa lại rồi, bỏ đi.

Thái Gia Tuyền ngơ ngác nhìn cửa chính bị khóa lại, ánh sáng bên trong phòng trong nháy mắt tối hẳn, cô thậm chí phải nhìn cẩn thận mới có thể thấy rõ bên trong nhà trần sắt —— một tấm gỗ kê làm giường, một cái bàn, ngay cả cái ghế cũng không có, thậm chí ngay cả cửa nhà cầu đều là ván gỗ tùy tiện ngăn lại , đây chính là cuộc sống bị cầm tù!

Thái Gia Tuyền đang ngẩn người , đột nhiên từ phía sau lưng đưa ra một bàn tay to, đem cô ban xoay sang chỗ khác, thật chặt ôm vào trong một lồng ngực kiên cố. Kinh ngạc khiến cô hơi run lên, thiếu chút nữatheo phản xạ nhảy dựng lên. Nhưng mà cảm nhận được hương vị quen thuộc kia cô liền yên tĩnh lại.

Hạ Cẩm Hiên không nói gì, An Đức Liệt lúng túng ho nhẹ một cái cũng không lên tiếng nữa. Qua hồi lâu, Thái Gia Tuyền không nhịn được nhẹ giọng nói: "Hiên, Anh thật là hôi. . ."

Hạ Cẩm Hiên sửng sốt, vội buông Thái Gia Tuyền ra, còn đẩy cô về phía trước, để cô cách xa mình một chút, sau đó nắm áo trước ngực mình hít một hơi. Mặt không đổi sắc tim không đập mạnh nói: "Có sao? Đúng là mũi cẩu có khác."

An Đức Liệt mặc dù nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng dường như từ động tác của Hạ Cẩm Hiên đoán được cái gì, cười lớn một tiếng hì hì: "Ha ha, còn nói ta thối ! Chính cậu cũng có mùi!"

Hạ Cẩm Hiên giống như muốn đập bẹp hắn, đột nhiên khẽ động vết thương, đau đến nhíu mày một cái. Thái Gia Tuyền kinh sợ, vội vàng kéo hắn, nhấc hòm thuốc lên giúp hắn xử lý vết thương.

Bình luận





Chi tiết truyện