"Hiên?" Thái Gia Tuyền gọi thử một tiếng, muốn xác định xen là phản ứng của hắn hay do phản ứng của thuốc.
Nhưng một phút sau, Hạ Cẩm Hiên lại ngồi dậy, nghiêng người dịu dàng hôn lên môi của cô. Thận trọng liếm láp vết thương trên lưỡi cô, đau lòng vuốt ve tóc của cô.
"Tuyền, thật xin lỗi, anh. . . Anh thiếu chút nữa đã không nhịn được rồi, nhưng mà. . . . . ." Hạ Cẩm Hiên cúi thấp đầu, Thái Gia Tuyền thế mà thấy được một giọt nước nhỏ xuống , hắn khóc sao?
"Tại sao? Với liều thuốc ngủ đó đủ ngủ cả ngày vì sao lại không có việc gì? !" Thái Gia Tuyền ngược lại trở nên lý trí, có lẽ trong tiềm thức cô cũng không nghĩ sẽ nhắc lại chuyện mới vừa rồi.
Trầm mặc hồi lâu, Hạ Cẩm Hiên dĩ nhiên là đang cố gắng điều chỉnh tâm tình, nhưng lại chậm rãi nghiêng đầu tựa sang một bên, không muốn nhìn thẳng Thái Gia Tuyền. Hắn nhẹ nói một câu những lời này thiếu chút nữa khiến Thái Gia Tuyền hít thở không thông ——"Một năm này anh sớm đã miễn dịch với mấy loại thuốc an thần thế này rồi."
Thái Gia Tuyền không biết nghĩ gì, bởi đầu óc cô căn bản đã trống rỗng. Hơn nữa cũng không có nhiều thời gian để nghĩ, Hạ Cẩm Hiên giờ quay đầu nhìn cô nói: "Bọn họ không có phái thuộc hạ quay lại xem xét, nhất định là cho rằng anh đã ngủ say. Có thể trốn ra ngoài hay không chỉ có tối nay định đoạt."
Thái Gia Tuyền sững sờ gật đầu một cái, trong lòng cảm giác có chút rất lạ.
Nhìn Hạ Cẩm Hiên như một loại thần trộm chuyên nghiệp ấy, tránh qua máy theo dõi có gắn tia hồng ngoại, dẫn theo Thái Gia Tuyền từ cửa sổ trèo sang một gian phòng trống khác bên cạnh, sau đó từ căn phòng kia trèo xuống lầu. Dọc theo đường đi hẳn là hết sức thuận lợi.
Bởi vì không riêng gì An Đức Liệt cho là Hạ Cẩm Hiên đã bất tỉnh, nên đã buông lỏng cảnh giác. Cũng bởi An Đức Liệt mới vừa rồi thật sự bị Thái Gia Tuyền khơi lên lửa dục khó nhịn, lại không được phát tiết. Bất đắc dĩ chỉ đành phái người cả đêm tìm phụ nữ cho hắn, bây giờ đang trong phòng nào đó lêu lổng, làm sao có thể phát hiện tù nhân bỏ trốn.
Hạ Cẩm Hiên cứ vậy kéo Thái Gia Tuyền chạy về hướng phía sau trang viên Trà viên.
"Hiên! Tại sao không chạy ra phía ngoài, chạy lên núi làm gì?" Thái Gia Tuyền nghi ngờ hỏi.
"Sau khi bọn họ phát hiện sẽ hơn phân nửa đuổi theo bằng đường đó, như vậy chúng ta thoát được không bao lâu. Chạy theo hường núi trà, không chừng lên cao có thể bắt được tìn hiệu, gọi điện thoại báo cảnh sát mới là quan trọng nhất!" Hạ Cẩm Hiên không quay đầu tiếp tục kéo Thái Gia Tuyền tiếp tục đi.
Hai người vùi đầu đi được, hồi lâu, Thái Gia Tuyền vẫn là nhịn không được hỏi: "Hiên! Anh. . . liều thuốc mê lớn như thế. . . vì sao một chút cảm giác cũng không có?"
"Anh không phải nói qua với em rồi sao? Anh mỗi đêm đều uống rất nhiều thuốc ngủ mới có thể ngủ. Lúc phát bệnh nghiên trọng bác sĩ tâm lý của anh cũng sẽ cho anh dùng thuốc an thần. Thời gian dài, phải dựa vào thuốc khiến cho thuốc đối với anh không còn tác dụng." Giọng nói Hạ Cẩm Hiên có chút nhẹ nhàng.
"Hiên, thật xin lỗi!" Thái Gia Tuyền cực kỳ đau lòng, cầm lấy tay hắn dùng sức nắm"Nhưng thật ra là anh hiểu lầm! Khi đó em đã sớm yêu anh, chỉ là bản thân em không phát hiện ra thôi. . . . em chì có hiểu rõ một điều, chính là em đối với Lâm Phong sớm đã không còn cảm giác ! Cho đến khi anh rời khỏi em bầu trời dường như cũng sụp đổ đối với em."
Tay Hạ Cẩm Hiên buông lỏng xuống, nhưng chân bước đi không hề nghỉ.
Thái Gia Tuyền vừa khóc vừa kể : "Em cũng vậy mất ngủ cả một thời gian dài, nhưng mà em lại so với anh thì không thể bằng, ít nhất khi em cực kỳ mệt mỏi sẽ bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ!" Dừng một chút, Thái Gia Tuyền đột nhiên có chút trở nên kích động: "Anh là đồ đáng ghê tởm! Những gì anh nghĩ trong lòng đến giờ vẫn không cho em biết! Nếu anh chịu nói ra hết thì chắc sẽ không như bây giờ! ! —— mới vừa rồi! ! Mới vừa rồi em suýt chút nữa chết rồi, anh lại còn thấy chết mà không cứu! Anh sớm nói với em anh làm bộ ngủ , em sẽ không hoảng sợ đến vậy. . . Sợ như vậy! Anh có biết hay không thật sự rất đáng sợ! !" Thái Gia Tuyền nói xong liền bắt đầu khóc lớn lên, mặc dù cố sức khắc chế không phát ra tiếng, nhưng vẫn phát ra tiếng rất to.
"Tuyền, thật xin lỗi, anh thật sự thiếu chút đã không nhịn được đánh cho tên kia một trận, cơ hội để chúng ta trốn chỉ có lần này, anh chỉ có thể nhịn, anh thật sự không nghĩ đến em sẽ gặp chuyện không hay! Nhưng mà. . . anh biết em sẽ cắn lưỡi tự sát anh chắc chắn sẽ không làm bộ." Hạ Cẩm Hiên rốt cuộc dừng bước, ôm cô giải thích.
"Anh thật là quá đáng! Nếu như em không cắn lưỡi tự vận, hắn căn bản sẽ không bỏ qua cho em, chẳng lẽ anh có thể trơ mắt để hắn để em bị hắn. . . . . . Bị hắn. . . . . ." Thái Gia Tuyền dùng sức khóc, cô cũng không để ý tới hiện giờ bọn họ đang chạy trối chết hết sức bức bách, cô chỉ muốn nghe câu trả lời của Hạ Cẩm Hiên.
Bình luận
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1