chương 100/ 174

Trung Quốc tại thành phố A, trước một tòa nhà 50 tầng hào hoa cao trọc trời, có một cái bóng dáng quen thuộc đang đứng ở đó. Thân hình nho nhỏ được bọc bởi một bộ đồ công sở trang nhã, đầu nhỏ khẽ ngửa lên, mắt to linh động nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn lên tòa nhà cao tầng trước mặt, với trăm mối cảm xúc ngổn ngang mà thở dài, trấn định lại tinh thần, thầm kêu một tiếng cố gắng lên, nhấc chân đi vào.

Không sai, cô gái này chính là Thái Gia Tuyền, mà cô lúc này bước vào tòa nhà có tấm bản to trước cửa, viết "Trác Gấm Heavy Industry " bốn chữ to cứng cáp có lực.

. . . . . . . . . . . .

"Thái tiểu thư, xem qua từ lý lịch sơ lược của cô, cô là học y, hơn nữa vừa mới từ nước Đức Hamburg tốt nghiệp đại học trở về nước. Ngươi hoàn toàn có thể tìm được việc tại một bệnh viện tốt ở trong nước, tại sao lại muốn nộp đơn xin việc một chức vụ trợ lý nho nhỏ tại công ty chúng tôi?" Quản lý nhân sự hơn ba mươi tuổi xuyên qua tròng kính cận thị thật dầy tìm tòi nghiên cứu Thái Gia Tuyền ngồi ở trước mặt, dùng giọng nói vô cùng chuyên nghiệp của nghề nghiệp hỏi.

"Ban đầu lựa chọn du học nước Đức, cũng là coi trọng người Đức đối tác phong công tác nghiêm cẩn cẩn thận tỉ mỉ, cùng với tác phong làm việc của quý công ty vô cùng giống nhau, tôi rất hy vọng có thể làm việc trong hoàn cảnh như vậy, hơn nữa quý công ty có chế độ nhân sự vô cùng tốt, tin tưởng phát triển ở tương lai sẽ cực kỳ khả quan." Cô khéo léo tránh vấn đề vì sao không theo ngành y, mà là biểu đạt mong muốn của mình đối với phần công việc này.

Quản lý nhân sự mỉm cười gật đầu một cái, tiếp tục hỏi: "Thái tiểu thư chưa từng có làm qua chức vụ này vậy có cảm thấy mình có thể làm tốt công việc này không?"

"Mặc dù chuyên ngành của tôi không phải lĩnh vực này, nhưng ở trong lúc tôi đi du học từng phụ trách giúp giáo sư sửa sang lại tất cả bệnh lịch trong vòng năm năm, và phân loại theo thơi gian tăng dần rồi lưu trữ. Giáo sư tham gia trao đổi học tập được tài liệu cũng toàn bộ do tôi sửa sang lại. Có những trải nghiệm này, tôi tin tưởng đối với công việc ở quý công ty có thể rất làm quen rất nhanh." Thái Gia Tuyền tự tin trả lời.

Lần này chủ quản nhân sự gật đầu mỉm cười với hàm ý công nhận hơn nữa. "Thái tiểu thư, chúng ta còn có một câu hỏi tương đối cá nhân. Cô năm nay đã 27 tuổi, vẫn chưa có xây dựng gia đình của mình, như vậy tương lai vấn đề cá nhân sẽ ảnh hưởng công việc của cô không?"

Thái Gia Tuyền ngẩn người, cái vấn đề này là cô thật là không ngờ , nghĩ đến mục đích nộp đơn chân thật của mình, không khỏi có chút chột dạ. Nhưng cũng chỉ là chốc lát, cô lập tức trấn định trả lời: "Nếu như mà tôi bảo đãm hoàn toàn sẽ không, vậy rõ ràng sẽ không được thực tế, tất cả mỗi người ai cũng sẽ điều mà họ không thể đoán trước được. Tôi chỉ có thể bảo đảm tôi sẽ tận lực phối hợp tốt quan hệ giữa chuyện riêng cùng công việc, tất cả đều theo như chính sách cùng thông lệ của công ty mà thi hành."

Chủ quản nhướng nhướng mày, hiển nhiên đối thẳng thắn của cô hết sức tán thưởng. "Tốt. Thái tiểu thư, vấn đề của tôi đã hỏi xong, cô còn có vấn đề nào muốn hỏi chúng tôi không?"

"Tôi nộp đơn chính là công việc trợ lý, công ty quy mộ lớn như vậy sẽ cho tôi những đãi ngộ gì? Nói cách khác, ta cao nhất có thể làm được đến trình độ nào? Ách. . . Sẽ có cơ hội tiếp xúc cùng với các cấp cao không?" Thái Gia Tuyền suy nghĩ một chút, cuối cùng hỏi vấn đề mình muốn biết nhất, vậy mà cô ngụy trang coi như khá thông minh, đem tiếp xúc cùng các cấp cao và cơ hội thăng tiến nói thành một vấn đề.

"Ha ha, tôi hiểu mối quan tâm của của cô, chức vụ của cô mặc dù so sánh các với các chức vụ khác tương đối cơ bản, nhưng là vàng sẽ có lúc tỏa sáng, khi sáng lên còn sợ không ai phát hiện ra cô sao?" Quản lý nhân sự cười trả lời.

Bình luận





Chi tiết truyện