Hắn nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, dáng vẻ như đang chờ nàng trả lời.
Trương Khởi vẫn không trả lời.
Nàng không biết phải trả lời thế nào, Tiêu Mạc quá thông minh, nàng không thể dọa nạt được hắn.
Thấy Trương Khởi không nói gì, Tiêu Mạc khẽ hừ một tiếng. Cả giận nói: “Lại đây ngồi!”
Thấy giọt nước mắt tuôn rơi trên mặt nàng hệt như chuỗi trân châu, hắn quát
khẽ: "Bảo muội đến ngồi lên sập, muội khóc lóc cái gì?”
Sao không nói sớm? Nàng còn tưởng hắn muốn nàng ngồi lên đùi hắn chứ.
Trương Khởi cúi đầu, ngoan ngoãn biết điều ngồi lên sập đối diện với hắn.
Thấy Trương Khởi khép mi buông mắt, yên tĩnh mà lại hiền lành, Tiêu Mạc chỉ
cảm thấy cảm xúc khó chịu đột ngột dâng trào, chèn ép khiến ngực hắn
phát đau!
Hắn vẫn cho rằng nàng thích hắn!
Hắn vẫn cho rằng nàng mong đợi có thể đi theo hắn!
Hắn đã tính toán hết mọi thứ, chuẩn bị hết thảy, nhưng không ngờ nàng vẫn luôn lừa hắn gạt hắn!
Nàng còn dám không thích hắn!
Lửa giận kèm theo sự khó chịu khiến lồng ngực Tiêu Mạc tắc nghẹn, sắc mặt lại càng xanh trắng khó coi.
Từ nhỏ đến lớn, hắn muốn cái gì liền có ngay thứ đó, những vật khó có thể
đoạt được, thông qua chút thủ đoạn, hắn luôn có thể được như ý nguyện.
Chỉ có nàng lại.... Thật đáng chết!
Dựa vào sập, hắn nhìn chăm chăm vào nàng với vẻ thâm trầm, hô hấp cũng theo đó càng trở nên gấp gáp.
Nghe thấy tiếng thở của hắn, Trương Khởi cúi đầu thấp hơn. Nàng co rúm lại,
dè dặt liếc nhìn hắn qua hàng mi. Dáng vẻ đáng yêu dễ thương như con thỏ nhỏ thật sự khiến người ta mềm lòng. Môi mỏng của Tiêu Mạc khẽ mím, vẻ
tàn bạo trên mặt cũng dần dần tản bớt. Một lúc lâu sau, hắn trầm giọng
nói: “Hôm nay Trương phủ có người gặp bệ hạ.....”
Thở ra một hơi, hắn buồn rầu nói: "Họ nói chuyện gì, có lẽ A Khởi cũng rõ rồi chứ?”
Trương Khởi rũ mắt. Nàng không trả lời, nhưng khi thấy hơi thở hắn gấp gáp
tăng dần, nàng dè dặt liếc nhìn hắn qua hàng mi dài. Dáng vẻ đó thật sự
khiến người ta tức tối!
Tiêu Mạc cảm thấy rất khó chịu.
Thấy dáng vẻ này của nàng, cơn giận của hắn lại dần dần nguôi ngoai. Hắn
muốn mắng nàng, giáo huấn nàng mấy câu, nàng biểu hiện ngoan ngoãn nhưng thật ra chẳng nghe vào câu nào. Dĩ nhiên, hắn không muốn buông tay.
Trong cuộc đời hắn, chưa bao giờ nghĩ tới mấy chữ 'biết khó mà lui' kia.
Thực ra, bởi vì khó khăn, hắn lại càng muốn có được.
Tiêu Mạc kiềm chế cơn giận, cố dằn lòng nhẹ giọng nói, “Muội và Trần Ấp biết nhau từ khi nào? Giờ ta đang rất rảnh rỗi, hãy nói hết toàn bộ quá
trình hai người quen biết cho ta nghe đi.”
Trương Khởi cúi đầu,
hai tay nàng xoắn lại với nhau, một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói: “Hôm đó huynh ấy đến tìm Cửu huynh, Cửu huynh giới thiệu muội với huynh
ấy.......” Nàng vốn là người ngoan ngoãn, vì vậy hắn muốn nàng nói, nàng liền thật lòng kể lại hết quá trình giữa mình và Trần Ấp tại sao quen
biết.
Trong phòng, chỉ có tiếng nói trong trẻo và mềm mại của
nàng vang lên, giọng nói nàng chậm rãi dễ nghe, y như tiếng nhạc. Sau
một hồi lắng nghe, Tiêu Mạc bỗng phát hiện cơn giận của mình còn lại
chẳng có bao nhiêu nữa rồi!
Hiếm khi hắn tức giận như thế, vậy mà nàng chẳng nói lời ngon ngọt nào, cơn giận đó đã nguôi ngoai phân nửa!
Tiêu Mạc dằn lại cảm giác vô lực bỗng dâng trào. Lúc này, Trương Khởi cũng đã kể xong hết lại mọi sự việc.
Sau khi nói xong, nàng ngước đôi mắt trong veo dũng cảm nhìn hắn, trong đôi mắt sáng lấp lánh đó rất kiên định. Như thể nàng đã làm ra một chuyện
khó lường nào đó. Tiêu Mạc đưa tay lên vuốt mặt mình.
Một hồi
lâu, hắn mới trầm giọng hỏi: “Chỉ vậy thôi à?” Trương Khởi gật đầu quả
quyết. Tiêu Mạc cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ mới gặp mặt hai lần, muội đã thích hắn? Tình nguyện bỏ ta mà theo hắn?” Mắt hắn lại toát ra lửa
giận, Trương Khởi càng rụt rè hơn.
Nàng cúi đầu nhìn ngón tay khẽ nói: “Muội đâu có nói là thích huynh ấy.”
“Cái gì?”
Có lẽ do hắn lên tiếng quá đột ngột khiến nàng hoảng sợ. Trương Khởi rụt người lại, không dám nói gì nữa.
Tiêu Mạc nhỏ giọng nói: “Muội không thích hắn ư?”
Trương Khởi gật đầu.
Tiêu Mạc cười lạnh, cũng không biết tại sao, nụ cười này lại xuất phát tự
đáy lòng. Hắn gật đầu, nói: “Vậy sao Cửu huynh của muội lại nói muội
thích hắn?”
Trương Khởi không trả lời, chỉ chớp đôi mắt to long lanh nhìn hắn.
Tiêu Mạc suy nghĩ một chút, lại cười lạnh nói: “Thì ra là như vậy!”
Hắn ngẩng đầu lên ra lệnh: “Lại đây!”
Trương Khởi vội vàng lắc đầu, chẳng những không tiến lên mà thân thể còn xê dịch ra đằng sau.
Lần này, Tiêu Mạc cũng không giận nữa. Thực ra, từ lúc nàng nói không thích Trần Ấp thì lửa giận của hắn đã tiêu tan rồi.
Hắn rũ mắt nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, ung dung nói: “Có lẽ muội cũng
biết, ta đã cầu sính rồi, nhưng bị phụ mẫu muội từ chối.” Nói tới đây,
hắn mím chặt môi. Từ từ ngả ra phía sau, hắn khẽ nói: “Ngày mai ta sẽ
chính thức cầu hôn tỷ tỷ của muội!”
Trương Khởi bỗng ngẩng đầu lên.
Tiêu Mạc không nhìn nàng, chỉ cau mày từ tốn nói: “Ta vẫn thật sự không tin
chuyện kỳ lạ này!” Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Nếu ngày mai phụ mẫu
muội thật đồng ý, ta sẽ yêu cầu muội làm của hồi môn. Còn nếu không đồng ý, vậy thì phải bàn bạc lại kỹ hơn rồi.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn Trương
Khởi, giọng điệu chuyển thành dịu dàng, “Tóm lại, muội cứ việc may giá y cho mình đi. Ta nhất định sẽ nghĩ cách mang muội đi.”
Môi Trương Khởi mấp máy, rốt cuộc hỏi: “Tỷ tỷ có biết không?” Tỷ tỷ có biết chuyện ngày mai hắn cầu hôn không? Còn nữa, thông gia với Trương thị là ý kiến cá nhân của hắn, hay là cả gia tộc hắn cũng muốn như vậy?
Tất nhiên Tiêu Mạc hiểu lời của nàng. Hắn khẽ nói: “Cần đến nàng ta biết sao?”
Trương Khởi bỗng nhiên hiểu rõ.
Ngày mai yêu cầu cưới là ý riêng của một mình hắn, không kinh động đến gia tộc.
Không được gia tộc cầu hôn, dù cho Trương thị đồng ý, về sau nếu Trương Cẩm xuất giá, e rằng cũng sẽ chẳng có gì tốt đẹp!
Đúng rồi, sở dĩ hắn cầu hôn cũng chỉ vì muốn có của hồi môn là muội muội là
mình đây. Hắn đối với nàng, thật sự có thể nói là tốn quá nhiều tâm tư
cho nàng!
Môi Trương Khởi mấp máy, cuối cùng không nói gì. Tiêu Mạc nhìn nàng một lúc, lát sau hắn liền đứng dậy, “Ta phải đi rồi.”
"Dạ.”
Trương Khởi khéo léo đáp một tiếng, đứng lên.
Tiêu Mạc đột nhiên cất bước, hắn đi tới trước mặt nàng, tay phải duỗi ra ôm
chặt nàng vào lòng. Ôm lấy hông nàng, Tiêu Mạc thở hắt ra một hơi.
Cảm thấy hắn chỉ ôm mình, cũng không có động tác gì khác, Trương Khởi cũng
an tâm. Nàng ngoan ngoãn gục trong lòng hắn. Bàn tay mơn trớn từ mái tóc tới thắt lưng nàng, Tiêu Mạc thở dài nói: “A Khởi, muốn có được muội,
sao lại khó khăn đến thế?” Điều khiến hắn không thể tưởng tượng được là, càng không chiếm được tim của hắn lại càng ngứa ngày không chịu được.
Bây giờ hắn chỉ ước ngày nào cũng có thể nhìn thấy nàng.
Trương Khởi ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn, không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, Tiêu Mạc mới đẩy nàng ra, cất bước đi ra ngoài.
Đi được vài bước, hắn bỗng dừng bước, quay đầu lại nhìn Trương Khởi đang
cúi đầu, lặng lẽ tiễn hắn đi, Tiêu Mạc chợt hỏi, “Muội không cảm thấy
không đành lòng sao?”
Trương Khởi ngẩn ra, há cái miệng nhỏ nhắn không hiểu nhìn hắn. Vẻ mặt này!
Tiêu Mạc sa sầm mặt, kéo cửa phòng sải bước đi ra ngoài.
Cho đến khi hắn biến mất trong tầm mắt, Trương Khởi mới vội vàng đóng cửa
phòng. Dựa người lên tấm cửa gỗ, nàng nhắm hai mắt lại. Nàng thành công
rồi! Từ từ vươn tay, nàng che mặt mình, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Nàng thành công rồi!
Dù sau này thế nào, ít nhất giờ khắc này, nàng đã thành công rồi.
Không bao lâu sau, Trương Khởi ngẩng đầu lên. Nàng bỗng nhớ tới một người: Trần Ấp!
Nàng phải nghĩ cách để có thể hoàn toàn cản trở Trần Ấp cầu hôn.
Trong khi Trương Khởi đang suy nghĩ, một loạt tiếng bước chân truyền đến từ
bên ngoài, kèm theo tiếng bước chân còn có tiếng cười đùa của các cô tử.
Tiêu Mạc vừa mới đi bước trước, bước sau họ đã đến rồi. Tiêu Mạc thật nhiều thủ đoạn!
Trương Khởi mấp máy môi, cất bước tiến vào phòng, vừa mới rót cho mình một ly
trà, đã nghe bên ngoài vang tiếng gọi khẽ của một tỳ nữ, “Cô tử, Cẩm cô
tử cho gọi người.” Là giọng của tỳ nữ Trương Tiêu mới phái tới.
Trương Khởi mở cửa phòng.
Tỳ nữ này có thể chất nhỏ gầy, mặt nhọn hơi đen, ngũ quan hết sức bình
thường. Nàng đang ngước đôi mắt có hồn nhìn Trương Khởi, nghiêm túc nói: “Cẩm cô tử nói nếu cô tử không đến nhanh, Cẩm cô tử sẽ phái người tới
bắt đi.” Nàng ta nói xong, liếc nhìn vẻ mặt hờ hững của Trương Khởi,
giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Đợi nàng nói xong, Trương Khởi lạnh lùng nói: "Biết rồi, lui ra đi.”
“Vâng.”
Tỳ nữ nọ vừa xoay người, đã nghe Trương Khởi hỏi với từ phía sau: “Tên ngươi là gì?”
Sắc mặt tỳ nữ càng thay đổi, cuối cùng cẩn thận nói: “Nô tỳ là A Nguyệt.”
“A Nguyệt?” Trương Khởi gật đầu, lẳng lặng nói: “Phải nhớ kỹ bổn phận của mình.”
“Vâng.”
Trương Khởi đi lướt qua A Nguyệt đang cúi đầu, đi tới chỗ Trương Cẩm. Nàng
biết, Trương Cẩm tìm nàng cũng chỉ vì chuyện Tiêu Mạc. Bây giờ Tiêu Mạc
cho mình một tin tức tốt như vậy, nàng thật sự không sợ Trương Cẩm làm
khó.
Trên đường đi, các phòng đều vươn mấy cái đầu ra. Tiếng nói
khẽ khàng rối rít len lỏi vào tai nàng, “Nghe nói bệ hạ rất thích nàng
ta đấy.” , “Thật không nhìn ra đó.” , “Cùng học lâu như vậy, cũng không
biết nàng ta lại có tài thế chứ.” , “Bởi vậy mới nói nàng ta là sao có
tâm cơ khó lường chứ sao.”
Trong tiếng bàn luận xôn xao, Trương
Khởi cúi đầu, yên tĩnh đi về phía trước. Ba thứ nữ cùng viện tử đều học
cùng với nàng. Trương Khởi vốn cũng biết họ.
Nhưng, xưa nay trong học đường họ đều chẳng thèm liếc nhìn nàng. Bây giờ Trương Khởi có
chuyện, cũng không muốn có quan hệ tình cảm gì với họ.
Lúc đi tới đường mòn, A Lục chạy lon ton tới. Nàng nhìn thấy Trương Khởi, cười hì
hì nói: “A Khởi, vừa nãy Cẩm cô tử gọi ta đấy.”
Nàng đi tới bên
cạnh Trương Khởi, ghé sát vào nàng cười khanh khách, nói: “Còn cho ta
rất nhiều đồ ăn ngon. Hì hì, rõ ràng không thích ta, còn phải giả vờ
cười, A Khởi, nàng ta ngốc quá!”
Trương Khởi tức giận lườm A Lục, nói: “Tỷ ấy lấy lòng ngươi như vậy, chính là muốn sau này ngươi cung
cấp cho tỷ ấy biết những tin tức có liên quan đến ta đấy.”
“Thật chứ?” A Lục trợn to mắt, hưng phấn khẽ hỏi: “Vậy mỗi lần tiết lộ tin tức cho nàng ta, có tiền thưởng hay không vậy?”
Trương Khởi dở khóc dở cười, nhưng cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, lúc này
mới trả lời: “Trương Cẩm cũng không quá khắc nghiệt, chắc cũng có tiền
thưởng.”
“Vậy tốt quá!”
Nghe thấy tiếng hoan hô của A Lục, Trương Khởi lặng lẽ lườm nàng ta, nói: “Bây giờ ta phải tới chỗ Trương
Cẩm, ngươi về trước đi. Đúng rồi, cho ngươi thời gian hai ngày, điều tra lai lịch mấy nô tỳ đang hầu hạ chỗ ta.”
“Được rồi!” A Lục vui vẻ rời đi. Cách không xa, Trương Khởi thậm chí còn nghe thấy tiếng hát của nàng! A Lục này! Trương Khởi thấy hơi buồn cười, mà thật ra nàng cũng
đã bật cười ra tiếng.
Ngẩng đầu lên, nhìn màu xanh mơn mởn trước mắt, nàng chợt nghĩ: Mùa xuân đến thật rồi!
Đúng vậy, mùa xuân đến rồi.
Cả tầm mắt nàng đều là cảnh xuân, tràn ngập mặt đất là màu xanh biếc. Giữa trời đất, không còn màu xám nhợt nhạt điểm xuyết màu xanh nữa, mà là
những cành lá rậm rạp tràn đầy đất trời.
Xuân đến rồi, nàng cũng sắp trưởng thành rồi.
Trương Khởi vẫn luôn biết, với tướng mạo sau khi trưởng thành của mình, thật
sự không thể không nổi bật, không thể không dựa vào ai đó để có cuộc
sống bình yên. Thậm chí, gả cho một thứ dân bình thường cũng không đảm
bảo cho nàng. Lựa chọn tốt nhất của nàng chính là gả cho một quan lớn
xuất thân hàn môn, làm chính thê của người đó.
Thời thế bây giờ
không còn như trước, hầu hết con em thế gia đều vô năng. Trong triều
đình, chức vị cao phần lớn đều là con em thế gia, mà nắm thực quyền lại
là con em hàn môn.
Nàng luôn mơ ước, nếu có thể gả cho một quan
to nắm giữ thực quyền, tuy nói thấy Trương Cẩm vẫn phải hành lễ, tuy nói tới bất kỳ đâu cũng phải nhường đường cho con em thế gia, nhưng người
như vậy mới có thể đảm bảo cho nàng. Mới có thể thật lòng thương yêu
nàng.
Mà bây giờ, nàng cảm thấy mình đã tiến thêm một bước đến gần mục tiêu của mình!
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1