Trong một tiết học
giảng về lễ nghi này, chính là dạy làm cách nào để có thể phân biệt đẳng cấp của người khác thông qua cách ăn mặc.
Ở cái thời kì mà đẳng
cấp chế độ chỗ nào cũng có này, đám sĩ tộc vì thể hiện thân phận của
mình, vì thể hiện sự đặc biệt của mình, trên mặt trang phục cũng có thể
nói là đã vắt hết óc. Trải qua mấy trăm năm cố gắng, bây giờ đã đạt đến
đỉnh cao nhất. Đủ loại trang phục rườm rà được coi trọng, bất luận là
thân phận hay địa vị đều liên kết chặt chẽ.
Vị giáo tập này dạy
rất tỉ mỉ, nói nửa canh giờ, mới giảng xong về một vị phu nhân thích
phục sức. Đợi đến khi nàng ta tuyên bố có thể nghỉ ngơi, hai chân của
Trương Khởi cũng đã tê rần, cả người cũng cảm thấy mệt mỏi, đó vẫn còn
tốt đấy, Trương Khởi thầm nghĩ: Đến tiết vẽ và thêu, đứng như thế này
thì có thể làm được cái gì? Thật may là, về những khoản kia, dường như
khả năng bẩm sinh của nàng cũng không tệ, trí nhớ của đời trước cũng đã
khắc sâu vào lòng nàng.
Nghiêng đầu, Trương Khởi ngắm chúng nữ
đang xúm xít tụ vào với nhau trong giờ nghỉ. Chỉ một cái liếc mắt, nàng
liền thu hồi ánh mắt lại, xoay người đi ra ngoài.
Bên ngoài học
đường, là một vườn hoa rộng lớn, trong hoa viên cây cối san sát, bây giờ là đầu mùa Xuân, lá cây đã sớm tàn lụi hết. Trương Khởi cứ đi tới mà
chẳng có mục đích, trong lúc vô tình, nghe được vài giọng nói truyền vào tai nàng.
"Nghe nói thập nhị lang chuẩn bị chọn một cô tử đưa đến cho Tiêu Mạc làm thiếp?"
"Suỵt! Ngươi không biết à? Hôm qua đại phu nhân đã mắng cho thập nhị lang và
Trương Tiêu thị một trận đấy, bảo là những lời như thế sau này tuyệt đối không được phép nhắc đến nữa!" Dừng một chút, giọng nói này bị hạ giọng xuống thật thấp, nghiêm túc nói: "Nghe nói đại phu nhân tức giận vô
cùng, lúc ấy còn bảo Trương Tiêu thị quỳ hai canh giờ, khá nhiều người
cầu xin cho nàng ta, nhưng đại phu nhân đều mặc kệ. . . . . .Có người
nói, đại phu nhân không thích Tiêu thị Mạc lang."
"Sao có thể như thế được!" Giọng nói trước đó lại kinh ngạc kêu lên: "Rõ ràng là đại phu nhân cực kỳ coi trọng người đó mà."
"Đúng vậy đấy, mọi người nghĩ mãi mà cũng không ra, chuyện nhỏ như thế tại sao đại phu nhân lại giận dữ đến vậy."
Đại phu nhân không cho à? Thật tốt! Trương Khởi thở ra một hơi.
Tiết thứ hai, là tiết hội họa. Từ khi Cao Tổ lên ngôi, hoàng thất cùng các
quý tộc đều đặc biệt chú ý và thích thú với âm nhạc và hội họa. Cả Cao
Tổ lẫn vị tân đế đang tại vị bây giờ, trên phương diện này còn có cả tài năng trời cho. Vì vậy tiết dạy hội hòa này chính là dạy một điều: Cho
dù ngươi không có tài năng hội họa, vẽ ra những thứ đều mang nét thô tục đến cỡ nào, nhưng mà ngươi phải có đủ tài năng giám định và thưởng thức nghệ thuật.
Đứng ở phía sau, Trương Khởi nghiêng đầu, nghe đến
mức say sưa. Lúc giáo tập sắp xếp giờ học, nàng không có bàn học, tay
phải đành nhẹ nhàng vẽ trong không trung.
Giáo tập lần này là một người họ Viên, là một nam tử hai lăm hai sáu tuổi, làn da hắn trắng
muốt có một đôi mắt long lánh ánh nước, nhìn trông như một phụ nhân,
nhưng thời đại này lại thích kiểu dung nhan như ngọc như lụa, mắt tựa
hơi ấm mùa Xuân. Trương Khởi nhìn ra được, trong học đường có rất nhiều
cô tử có cảm tình với hắn.
Dạy được một lúc, hắn liếc về phía Trương Khởi vẫn còn đang nhẹ nhành vẽ trong không trung, không mặn mà gọi: "Trương Khởi?"
Trương Khởi vội vàng đứng thẳng, lên tiếng: "Dạ có."
"Không có bàn, sao có thể học vẽ được? Người đâu, lấy bàn đến đây cho A Khởi, đặt ở trong góc chỗ nàng ta đi."
Hắn vừa dứt lời, một cô tử đứng phắt lên từ trong đám thứ xuất, nàng thét
to: "Vậy sao được, thân phận như cô ta sao có thể được dùng bàn như
chúng ta chứ?"
Tiếng nói của vị cô tử này vừa dứt, giáo tập Viên
chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua nàng. Cái nhìn này của hắn cũng không gọi
gì là uy nghiêm cả, những cũng không biết tại sao vị cô tử đó lập tức
cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Giáo tập Viên lại đưa mắt ra
nhìn sang nàng, sau đó lại liếc về phía cô tử trong học đường, ngữ điệu
vẫn nhàn nhạt lạnh lùng: "Trong lớp dạy của ta, ai cũng phải có bàn! Về
phần các giáo tập khác ra sao chẳng quan hệ gì tới ta. Trương Khởi, đến
đây nhận giấy bút nghiên mực."
Trong những tiếng xì xào bàn tán, Trương Khởi cúi đầu yên lặng đi về phía của giáo tập.
Nhưng mà mới bước được ba bước, lối nhỏ phía trước liền có một bàn chân thẳng tắp duỗi ra.
Nó ngăn trên lối nhỏ mà Trương Khởi phải đi qua. Cái này không quan trong, quan trọng là nó quang mính chính đại mà chặn trước. Theo lệ thường,
nếu như Trương Khởi biết nghĩ, thì phải xem như không có gì mà vướng
phải nó ngã xuống ngay tại chỗ. Nói cách khác, nàng phải ngoan ngoãn để
nó gạt cho ngã mà vẫn không thể động chạm sứt mẻ gì đến cái chân đang
chắn của cô nàng cao quý kia. . . . . .
Đây vẫn là tiếp tục ra oai phủ đầu.
Trương Khởi liếc mắt nhìn cặp chân kia, âm thầm suy nghĩ: Nếu như bây giờ mà
ta ngã xuống, các ngươi sẽ không đến tìm phiền toái với ta nữa, vậy ta
nhịn một lần thì cũng được thôi. Đáng tiếc, từ sự quan sát của nàng lúc
ban sáng kia, những đứa thứ nữ này thường ngày bị bọn đích nữ bắt nạt
rất nhiều, từ lâu đã có cái gọi là tức giận một cách vô lí, muốn phát
tác lửa giận ấy lên người nàng. Mà bên trong cái nhà lớn của dòng họ
Trương này nàng lại là đứa con gái riêng duy nhất được đưa về, là một
đứa có thể đường đường chính chính bắt nạt khi dễ. Bây giờ mà nàng nhịn, e rằng là chỉ là làm cho đám thứ nữ này đắc ý mà thôi, kế tiếp có thể
sẽ tìm cơ hội khác nữa để chỉnh chết nàng tới chết mới thôi!
Nàng cúi đầu, dáng điệu dịu dàng, khóe miệng giương nhẹ, váy áo bay bay theo mỗi bước đi, khi sắp đi ngang qua cái chân đang duỗi thẳng ra kia
Trương Khởi vẫn nhịp nhàng bước đều, nhanh nhẹn thoải mái chẳng thèm mảy may để ý mà sải bước lớn đi qua luôn!
Những tiếng xôn xao chợt im lặng.
Mọi người cùng lúc quay đầu lại nhìn về phía Trương Khởi.
Giáo tập Viên cũng quay ra nhìn nàng.
Trước mấy chục ánh mắt đang nhìn tới mình, Trương Khởi vẫn khép mi buông mắt
mà đi, lặng lẽ nhu thuận. Trong khoảnh khắc chớp nhoáng này, mọi người
cùng lúc thầm nghĩ: Hẳn là bản thân nàng ta không để ý, có vẻ như nàng
ta cũng không hề hay biết, hành động này đối với đám thứ nữ có thân phận cao hơn nàng ta một bậc ấy chính là sự khiêu khích.
Khi Trương
Khởi vẫn ung dung tự nhiên đi về phía giáo tập Viên, vị cô tử nọ tức
giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, đứng phắt dậy vọt tới!
Mà lúc này, Trương Khởi đang cúi đầu, ngoan ngoãn đúng yên ổn mà nhận lấy bút, giấy, nghiên, mực.
Trương Khởi không nhìn thấy, nhưng giáo tập Viên lại tức giận với vị cô tử nọ. Ngay sau đó, khóe miệng hắn nhếch lên, lạnh lùng nghiêm túc nói:
"Trương Phiêu?"
Vẫn cứ phẫn nộ trợn mắt nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, ngay lúc Trương Phiêu đang chuẩn bị phát rồ thì giáo tập Viên
lạnh nhạt nói: "Ta đã nói, trong giờ học của ta, Trương Khởi phải có
bàn! Ngươi vốn nên hiểu ý này, thế nhưng lại vẫn làm ra chuyện vô lý như thế! Chuyện này, ngươi nói xem nên làm thế nào?"
Tiếng nói vừa
dứt, vốn dĩ cảm thấy mất hết mặt mũi, Trương Phiêu trong cơn giận dữ
liền lớn tiếng quát lên: "Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một giáo tập, dựa
vào cái gì mà dám lớn tiếng với ta?"
Nàng ta mới nói được câu
này, nhóm đích nữ lại bật lên những tiếng cười nhẹ. Trương Cẩm quay đầu
lại, tốt bụng nhắc nhở: "A phiêu, Viên lang chính là con trai trưởng của nhà họ Viên ở Kiến Khang đấy. . . . . .Hắn đảm nhiệm chức giáo tập, là
vì si mê rượu ngon đặc chế của nhà họ Trương chúng ta!" Hắn làm giáo tập thứ muốn lại không phải là tiền tài mà chỉ là rượu ngon!
Vừa dứt tiếng, mặt của Trương Phiêu đỏ lên, liền nhanh chóng chuyển qua thành
xanh mét. Nàng trợn mắt há mồm nhìn giáo tập Viên, mắt nhanh chóng đỏ
lên. Không đợi nàng ta lắp bắp giải thích, giáo tập Viên đã giơ cao ống
tay áo lên, nhàn nhạt nói: "Thôi, ngồi xuống đi."
"Vâng ạ!"
Viên giáo tập xoay đầu lại, nhìn về phía Trương Khởi.
Trương Khởi đứng trước mặt hắn, vẫn khép mi buông mắt như cũ, nhưng khuôn mặt
kia lại quá mức nhã nhặn trầm tĩnh. Hình như cái màn kịch vừa mới diễn
ra, đối với nàng mà nói chỉ giống như gió Xuân thổi qua. . . . . . Mặc
kệ là sự phát tác của Trương Phiêu, hay thân phận của hắn! Phần ung dung trấn định này, hẳn là so với bất kì tỷ muội nào của nàng ta còn xuất
sắc hơn!
Tự Ngụy Tấn tới nay, phong độ còn quan trọng hơn cả tài
hoa. đầu thời Ngụy Tấn có mấy danh sĩ, diện mạo đã xấu xí đã vậy tài hoa còn không được nổi bật. Còn xuất thân ư, mặc dù xuất thân danh môn,
nhưng mà đa số cũng chỉ là thứ con thứ. Nhưng chỉ bằng phong độ hơn
người của mình, họ đã trở thành danh sĩ một thời.
So với thân
phận thấp hèn của vị tiểu cô trước mắt này, thế mà lại có phong độ đến
mực ấy, thực là hiếm có. . . . .Nếu như Trương thị chịu để xuống thành
kiến, bồi dưỡng nàng như đích nữ dòng chính, chưa chắc sẽ không thể đào
tạo ra được một nhân vật phong lưu giống Tạ Đạo Uẩn*! Sau đó gả nàng ta
cho một vị quan cao xuất thân từ hàn môn làm chính thê, cũng sẽ trở
thành một câu chuyện cho mọi người đáng ca tụng.
Đáng tiếc, sợ là Trương thị không có khả năng quan sát và tâm tư đó.
---
*Giải thích: Tạ Đạo Uẩn là một nhân vật lịch sử khá nổi tiếng trong đầu những năm Ngụy Tấn, là một tài nữ, một nữ thi gia vô cùng nổi tiếng.
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1