Trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Mạc tràn ngập vẻ phiền muộn, môi mỏng nhếch lên, hàng mày nhíu chặt.
Hắn rất tức giận.
Trương Khởi rũ mắt xuống. Nàng vừa cúi đầu, giọt nước mắt dâng trào trong giây phút nàng thấy hắn bỗng từ từ lăn xuống.
Tiêu Mạc nhìn thấy.
Mình vừa dõng dạc bảo nàng yên tâm, chớp mắt sau nàng đã bị người ta ép lên xe ngựa, lòng Tiêu Mạc rất bức bối.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Trương Khởi, ngón tay lau nước mắt cho nàng, hắn cắn răng nói: "Là ta vô năng."
Trương Khởi chỉ lắc đầu.
Nàng bất lực như vậy.
Tiêu Mạc càng thêm áy náy.
Hắn ngẩng đầu lên, khẽ nói: "Ta sẽ tìm cách, muội đừng sợ."
Chăm chú nhìn Trương Khởi, nhìn khuôn mặt trở nên vô cùng dung tục nhờ bàn
tay khéo léo của nàng, Tiêu Mạc phát hiện, mình càng ngày càng để ý,
càng ngày càng dè chừng tiểu cô tử này...
Nàng thông tuệ như vậy, lại đáng thương như thế. Một khi mình có thể cứu nàng thoát khỏi tay
của những người đó, nhất định phải bảo vệ nàng. Sau khi có được nàng,
cũng sẽ bảo vệ nàng, sủng ái nàng, khiến nàng không lo cơm áo, hạnh phúc cả đời.
Dưới ống tay áo rộng, tay hắn trượt ra, nắm lấy tay
nàng, giữ chặt bàn tay nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay, Tiêu Mạc dịu
dàng nói: "Ta không thể theo muội vào yến tiệc, nhưng ta sẽ nghĩ cách."
Từ từ buông tay nàng ra, hắn lui về phía sau, cho đến khi xe ngựa đi được
một lúc lâu, hắn vẫn trân trân nhìn xe ngựa kia không thể dời mắt.
Vốn dĩ cũng chỉ vui đùa một chút, nhưng bắt đầu từ khi nào hắn đã bận lòng như vậy?
Dọc theo con đường này, người tới rất đông, xe ngựa nối đuôi nhau tiến vào hoàng cung.
Chốc lát sau, Trương Khởi thấy Trần Ấp đang vươn đầu ra từ trong xe ngựa,
nhìn chăm chăm về phía nàng. Khi Trương Khởi nhìn hắn, Trần Ấp cau mày,
song mắt hắn chợt sáng ngời, nháy mắt với nàng.
Hắn thấy cách ăn vận của nàng, cũng vô cùng tán thưởng.
Đến Hoàng cung.
Xe ngựa lần lượt chạy qua thành hào, tiến vào ngự đạo. Dưới ánh chiều mênh mang, cung thành hoa lệ xinh đẹp tuyệt trần dần dần lọt vào tầm mắt,
mọi người yên tĩnh trở lại.
Chỉ chốc lát, xe ngựa dừng lại. Trương Khởi ngẩng đầu nhìn hàng loạt xe ngựa ở phía trước.
Trong tiếng hô vang của người bên ngoài, nàng xuống xe ngựa. Bên cạnh Trương
Khởi, cũng có một cô tử Trương thị. Trương Khởi biết cô tử này, nàng
cũng hay chạm mặt với Trương Khởi, sau ba tháng học chữ của giáo tập
Triệu giáo, Trương Khởi biết nàng ta tên Trương Nhân.
Trương Nhân ăn vận rất xinh đẹp, tóc mây chải rũ lệch, son phấn thoa lên khuôn mặt
trắng noãn, vô cùng thùy mị. Nàng vốn lớn hơn Trương Khởi, cũng trổ mã
hơn, bộ xiêm y vàng nhạt cùng kiểu với Trương Khởi mặc lên người nàng,
thấy rõ thắt đáy lưng ong, da thịt trong suốt.
So với nàng, Trương Khởi thực sự vô cùng tầm thường.
Trương Nhân nhìn về phía Trương Khởi, nét mặt của nàng mang nét đau buồn
thoáng qua, nhưng mắt không đọng một giọt lệ, hiển nhiên, nàng đã chấp
nhận vận mệnh của mình rồi.
Ngoài Trương Nhân ra, còn có mấy lang quân trẻ tuổi và lang chủ trung niên của Trương phủ, nhưng Trương Khởi
không biết ai trong số những người này cả.
Hàn huyên một lúc, đội ngũ đi vào cung điện.
Đi mãi đi mãi, Trương Khởi thấy mấy chục chiếc xe ngựa dừng lại ở một góc. Những xe ngựa này cực kỳ to rộng, vừa nhìn đã biết xe ngựa của nam nhi
Tề Chu.
Trương Khởi ngước mắt lên nhìn.
Lúc này, ánh mắt nàng sững lại!
Ở tận cùng bên phải có đậu một chiếc xe ngựa!
Màu đen bóng của xe ngựa lộ vẻ thần bí, tuấn mã cao lớn, chính là chiếc xe ngựa của Quảng Lăng vương nàng đã từng thấy!
Chẳng lẽ hắn không rời khỏi Kiến Khang?
Cũng giống như Trương Khởi, không ít người nhìn về phía những xe ngựa kia.
Các thế gia đều có phần căm tức với hành động mọi rợ dã man đòi hỏi cô
tử các nhà của đám người phương Bắc.
Nhưng họ chỉ biết căm tức,
Kiến Khang tuy có thế hiểm của Trường Giang, nhưng cũng chỉ có thể yên
phận. Nước Trần lập quốc chưa lâu, người phương Bắc lại thiện chiến mà
không sợ chết. Vì mấy tiểu cô tử mà đắc tội với họ, dẫn quân về phương
Nam, lỗi lầm này không ai có thể gánh vác.
Cung điện xuất hiện trước mắt Trương Khởi.
Đầu của nàng càng cúi thấp hơn nữa.
Cho đến khi giọng the thé của một thái giám vang lên, "Trương thị Kiến
Khang vào điện!!!!" Nàng mới nhắm mắt theo đuôi các lang quân tiến về
phía trước.
Đi tới nơi, nàng lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Vừa
liếc mắt, nàng đã thấy thiếu niên ngồi ở phía bên phải đó. Hắn vẫn mặc
thường phục màu đen, vẫn che kín mặt. Ở nơi tụ tập hơn ngàn kẻ quyền
quý này, sao hắn có thể nổi bật như vậy?
Nhưng thiếu niên này dường như có sức hấp dẫn bẩm sinh một cách tự nhiên, mọi người đều chú ý đến hắn đầu tiên.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Trương Khởi, thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn nàng.
Chỉ một động tác đơn giản, xung quanh Trương Khởi đã nổi lên xôn xao nho nhỏ.
Cùng thiếu niên liếc mắt nhìn nhau, Trương Khởi liền cúi đầu xuống.
Tiêu Mạc thua rồi, Quảng Lăng vương không rời khỏi Kiến Khang.
Lúc này, người Trương thị bước vào chỗ ngồi, Trương Khởi và Trương Nhân
ngồi ở chiếc bàn đặt trước các bàn của Trương thị. Vị trí này, xưa nay
không bao giờ tới phiên các nàng. Đến phiên các nàng cũng là cảnh tượng
thật đáng buồn.
Đưa mắt nhìn dãy bàn đối diện, hàng thứ nhất đỏ
bừng xanh biếc, rõ ràng đều là cô tử các nhà. Mấy chục cô tử vấn tóc
trang điểm như hoa như ngọc, để cho các lang quân trẻ tuổi liếc nhìn.
Tiếng xì xầm vang lên. Trong sự đánh giá không chớp mắt của các lang quân, Trương Khởi cúi thấp đầu hơn.
Thực ra, nàng vô cùng tầm thường. Trong mấy chục đến hơn trăm cô tử, dáng
dấp của nàng lại càng kém cỏi. Mặc dù người ta có vẻ nhu nhược, nhưng
lại toát vẻ yểu điệu đáng thương mà cô tử phương Nam mới có. Sao có thể
dung tục như nàng? Mọi người không cần phải hỏi cũng biết nàng đến từ
nông thôn!
Quảng Lăng vương vẫn nhìn nàng.
Sứ giả bên cạnh nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn trái nhìn phải một hồi, sứ giả này tò
mò hỏi: "Trường Cung, đằng đó có mỹ nhân ư? Sao thần lại không thấy?"
Quảng Lăng vương chỉ thảnh thơi cười cười.
Ngón tay thon dài có vết chai sần đột nhiên gõ nhẹ nhàng mà có nhịp điệu lên mặt bàn, lạnh lùng nói: "Mỹ nhân thì không có, nhưng lại có một nữ tử
giảo hoạt."
Nói tới đây, hắn cúi đầu cười một tiếng, nâng ly rượu về phía Trương Khởi, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch!
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1