Ý niệm này vừa nổi lên, Trịnh Du đã lập tức cười lạnh một tiếng.
Nàng đưa mắt nhìn Lan Lăng Vương rồi lại dời sang Trương Khởi, cất bước trở lại chỗ ngồi của mình.
Hôm nay Thu công chúa không tới, ngồi cùng Trịnh Du là tứ muội muội cùng
cha cùng mẹ Trịnh Nghiên. Trịnh Nghiên tính tình yên tĩnh lại thông tuệ, không thích nói nhiều, nhưng mỗi lời nói đều sắc nhọn như tên.
Thấy Trịnh Du ngồi xuống, Trịnh Nghiên đưa mắt nhìn sang Trương Khởi. Nàng
nhẹ giọng nói: "A tỷ, tỷ đã quỳ ở từ đường suốt ba ngày."
Ngón tay đang đặt trên đùi của Trịnh Du từ từ nắm chặt...
Trịnh Nghiên thở dài: "Nàng ta thực can đảm. Vậy thì, A tỷ, giữa tỷ và nàng ta, Lan Lăng Vương chỉ có thể chọn một rồi."
Đột nhiên Trịnh Du cảm thấy môi thật rát, thì ra là bị chính mình cắn nát...
Lần trước, nàng quỳ ba ngày, rốt cuộc cũng khiến gia tộc chịu lùi một bước, cho phép Lan Lăng Vương thu Trương Khởi làm ngoại thất. Tuy rằng sau đó khi nói chuyện với mẫu thân, mẫu thân có làm quá lên, tỏ vẻ không vui
với Lan Lăng Vương. Nhưng Trịnh Du hiểu Lan Lăng Vương, những lời nói
của mình lúc đó, chắc chắn đã làm hắn cảm động.
Mấy ngày nay, Lan Lăng Vương không để ý đến tiền đồ của mình, ngày đêm hoan lạc với
Trương Khởi, tin tức đã truyền khắp Đô thành. Mọi người cười nhạo Lan
Lăng Vương không có tiền đồ, đồng thời cũng đồng tình với nàng, nói nàng còn chưa vào cửa đã mất lòng trượng phu.
Nhưng nàng đã nghĩ
thông suốt, là do Hiếu Quán mới nếm thử sắc đẹp, nhất thời không bỏ
xuống được mà thôi, thời gian lâu dài, hắn sẽ hiểu rõ nên lấy hay nên
bỏ. Bởi vậy, nàng đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ, chỉ còn chờ việc tứ hôn, nhưng nàng tuyệt đối không ngờ trong yến hội hôm nay, bệ hạ lại ở trước mặt mọi người hỏi Trương Thị muốn quý nữ nào làm chủ mẫu. Mà Trương
thị, lại càng đưa ra câu trả lời hoang đường như thế.
Câu trả
lời của Trương thị, cộng thêm tính tình ngoan độc, điên cuồng của nàng
ta, gia tộc của nàng tuyệt đối sẽ không dung thứ được nữa. Không chỉ là
gia tộc của nàng, mà toàn bộ thế gia quyền quý ở Nghiệp Thành, trước khi Lan Lăng Vương xử lý Trương thị này, chỉ sợ cũng sẽ không đồng ý kết
thân với hắn.
Người phụ nhân vừa ích kỷ vừa tự cho là đúng,
không chịu lo lắng thay cho Hiếu Quán kia, chẳng lẽ thật sự muốn thỏa
ước nguyện đó sao?
Vốn là dựa vào mĩ mạo của Trương thị, cho dù
không ở cùng Lan Lăng Vương, cũng sẽ có người nguyện ý cho nàng vinh hoa phú quý, nói không chừng còn có thể bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng.
Mà lúc này, nàng ta lại bày sự ác độc của mình lên trước mắt người đời,
khiến cho nàng ta ngoại trừ ở lại bên người Lan Lăng Vương thì không còn đường lui. Nàng ta muốn Hiếu Quán phải cùng tiến cùng lui với nàng ta
sao?
Bên này, sau khi Trương Khởi ném bao thạch tín ra, Hoàng đế khiếp sợ một trận, sau đó dần hồi phục lại tinh thần.
Hắn nhìn về phía Lan Lăng Vương.
Cau mày, Hoàng đế muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại chỉ hừ lạnh một tiếng. Hắn phất tay: "Lui xuống đi."
"Vâng."
Lan Lăng Vương nắm tay Trương Khởi, đi về chỗ của mình.
Lúc này, những ánh mắt vốn dừng trên người Trương Khởi, đã thu lại gần hết. Mỹ nhân tuy tốt, nhưng mỹ nhân vừa có độc vừa điên cuồng, vẫn nên kính
nhi viễn chi* thì tốt hơn.
*Kính nhi viễn chi: Kính trọng từ xa nhưng không gần gũi.
Sau khi ngồi xuống, Lan Lăng Vương chỉ luôn im lặng.
Hắn có nhiều lời muốn nói với Trương Khởi, nhưng lại phát hiện không có một câu nào ra khỏi miệng được.
Hắn muốn hỏi, Trương Khởi chuẩn bị thạch tín từ lúc nào? Còn cả chuyện vì
sao nàng lại nói dối rằng đã chuẩn bị thứ độc ở này khắp nơi trong phủ
nữa chứ? Nàng đang đề phòng chuyện gì? Không sai, quả thật là bệ hạ có
hứng thú với nàng, nhưng từ trước đến nay bệ hạ công chính liêm minh,
không thích làm khó người khác. Nàng cần gì phải phòng bị đến mức này
chứ?
Hắn còn muốn hỏi, nàng có biết câu tuyên ngôn muốn gả làm thê của hắn có uy lực lớn đến mức nào không?
Hắn có rất nhiều vấn đề, nhưng lại không thể nói được một chữ.
Lúc này yến hội đã bước vào giai đoạn ca múa uống rượu, bệ hạ rời đi trước.
Hôm nay hắn đến là vì có chuyện muốn nói với Lan Lăng Vương, nhưng bất
thình lình lại bị Trương Khởi làm đảo lộn hết lên, những lời đó cũng khó nói ra được.
Bệ hạ đi rồi, Lan Lăng Vương bị mọi người nhìn chăm chú nên thấy không được tự nhên, cũng cáo từ rời đi.
Trương Khởi nhắm mắt đi theo sau hắn.
Hai người vừa ra khỏi cửa đại điện, đã nghe được thanh âm sắc bén của nội thị truyền từ bên ngoài vào: "Tiêu thượng thư đến."
Thanh âm vừa rơi xuống, một thanh niên tuấn mỹ đã xuất hiện trên bậc thang, đứng đối diện với bọn họ.
Đúng là Tiêu Mạc.
Tiêu Mạc vẫn mặc y phục trắng như tuyết như bình thường, chỉ khác ở chỗ, hắn có đội mũ quan.
Tóc được búi bằng mũ ngọc, tay áo nhẹ nhàng lay động. Nhìn thấy hắn, Trương Khởi kinh ngạc thầm nghĩ: thì ra hắn đã ngoài hai mươi?
Tiêu Mạc cũng đang nhìn về phía nàng.
Ánh mắt của hắn đảo qua khuôn mặt nàng, liền nhìn về phía cánh tay bị thương.
Lúc Lan Lăng Vương và hắn thoáng nhìn nhau, khóe miệng Tiêu Mạc giương lên, phát ra thanh âm trầm lãnh: "Ngươi đã không thể bảo vệ được nàng, thì
để ta."
Lan Lăng Vương quay đầu, trợn mắt nhìn.
Khóe môi
Tiêu Mạc vẫn mang theo ý cười, hắn đón nhận ánh mắt của Lan Lăng Vương,
lạnh lùng nói: "Cái ngươi không thể cho nàng, ta có thể cho." Nói xong
câu này, hắn nhìn thật sâu vào Trương Khởi, sau đó cất bước tiến vào
trong điện.
Thanh âm của hắn tuy nhẹ, nhưng cho dù là Lan Lăng Vương hay Trương Khởi đều nghe được rất rõ.
Sau khi xuống khỏi bậc thang, hiển nhiên là Lan Lăng Vương có chút tức giận, bước chân của hắn càng lúc càng nhanh.
Sau khi đưa Trương Khởi đi đến cạnh xe ngựa, hắn gọi mấy thị vệ tới phân phó: "Trông chừng nàng." Sau đó quay người rời đi.
Hắn định đi đâu thế?
Trương Khởi cân nhắc một hồi, nhìn về phía đại điện, có hai bóng dáng xinh đẹp đang đi tới.
Bóng dáng kia rất nhanh đã nghênh đón Lan Lăng Vương.
Người nghênh đón Lan Lăng Vương đúng là Trịnh Du và tỳ nữ của nàng.
Ngửa đầu nhìn hắn, hốc mắt Trịnh Du ẩn chứa nước mắt. Nàng quật cường cắn
môi, trên gương mặt mỹ lệ vừa có bi thương, vừa có buồn bã cùng với nỗi
đau khó thể hình dung.
Giờ phút này, nàng đem tâm tình phức tạp và cảm tình của mình đối với hắn, biểu lộ rõ ràng trên mặt.
Thấy Trịnh Du như vậy, Lan Lăng Vương cũng mềm xuống. Hắn không tự chủ được mà dừng bước, thấp giọng nói: "A Du?"
"Hiếu Quán, ta có thể nói với chàng vài lời không?" Nàng nén lệ, giọng nói hơi khàn: "Chỉ một lát thôi, được không?"
Khuôn mặt nàng đầy vẻ khổ sở động lòng người, mong chờ nhìn hắn.
Bộ dạng này, khiến hắn nhớ tới bọn họ khi còn bé, đứa trẻ đáng yêu kia,
mỗi khi bị người khác khi dễ chỉ biết lặng lẽ trốn một chỗ khóc lóc.
Gật đầu, Lan Lăng Vương thấp giọng nói: "Đi bên này."
Hắn dẫn nàng đi đến bên trai hoa viên.
Đến mỗi chỗ hoàn toàn yên tĩnh, Lan Lăng Vương mới dừng bước. Hắn cúi đầu
nhìn Trịnh Du, dưới ánh trăng, khuôn mặt yếu đuối đầy nước măt của nàng
khiến hắn có chút bất lực.
Bất tri bất giác, Lan Lăng Vương hạ mắt xuống.
Trịnh Du si mê nhìn hắn, dần dần, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Nước mắt vừa nhỏ xuống, nàng đã nhanh chóng cúi đầu, vội lấy khăn tay trong
ngực ra lau. Trịnh Du khàn giọng nói: "Hiếu Quán, ta thật sự muốn giao
hảo với Khởi muội muội, thật sự, chàng phải tin tưởng ta."
Thanh âm của nàng vừa vừa cấp bách vừa bất an, như thế không chịu được sự hoài nghi của hắn.
Lan Lăng Vương thấp giọng nói."Ta biết, nàng luôn thiện tâm giúp người."
Nghe hắn nói như vậy, Trịnh Du rưng rưng nở nụ cười xán lạn, đảo mắt, nàng
nghĩ tới chuyện thương tâm, lại thấy nghẹn ngào: "Hiếu Quán, từ lúc còn
rất nhỏ A Du đã thề rằng chàng từng bảo vệ ta, khi ta trưởng thành ta
cũng phải bảo vệchàng." Nàng hắng giọng một cái, kiên định nói: "Hiện
giờ A Du đã trưởng thành, có thể bảo vệ Hiếu Quán được rồi."
Làm
như sợ hắn không tin, giọt lệ trong mắt nàng đặc biệt trong trẻo, lời
nói cũng đặc biệt thanh thúy: "Hiếu Quán, chàng đừng cười ta, ta nói
thật đó... Chàng thích chinh chiến, hàng năm sẽ luôn xuất binh bên
ngoài. Có cái gọi là ba người thành hổ, cho dù là ở Nghiệp thành hay ở
triều đình, chàng đều phải có ngườiở ngoài ngàn dặm nói chuyện thay
chàng, biện bạch giúp chàng khi có người phỉ báng chàng, xúc phạm
chàng."
Lan Lăng Vương rơi vào trầm tư.
Thanh âm của
Trịnh Du lúc này mang theo vài phần đau xót: "Đã nhiều ngày nay, bọn họ
luôn nói ta còn chưa nhập môn đã bịchàng bỏ qua một bên, còn nói chàng
căn bản là không muốn ta... Ta cũng không quản, ta chỉ nghĩ, Hiếu Quán
của ta phải tật tốt."
Nói tới đây, nước mắt của nàng lại rơi như
mưa: "Hiếu Quán, Hiếu Quán, ta chỉ muốn cùng A Khởi một người hầu
hạchàng, một người lo toan mọi chuyện giúp chàng, trợ giúp chàng trở
thành danh tướng lưu danh sử sách... Hiếu Quán, chỉ một nguyện vọng ấy
thôi, cũng khó đến vậy sao?"
Thanh âm của nàng nghẹn ngào, thương tâm đến mức không nói được nữa.
Trong lời nói của nàng, không hề chỉ trích Trương Khởi lấy một chữ, nhưng mỗi một chữ đều đang chỉ trích Trương Khởi. Nàng dùng ưu thế của mình để
tạo sự đối lập với Trương Khởi, chỉ trích nàng ta không hề có ích gì đối với sự nghiệp của hắn. Nàng dùng sự rộng lượng của mình để làm nổi bật
sự hẹp hòi của Trương Khởi, chỉ trích nàng ta vì thỏa mãn lợi riêng là
độc chiếm hắn mà bỏ quên không để ý đến lợi ích của hắn.
Một trận gió thổi qua phát ra tiếng lá xào xạc, hòa quyện với tiếng nức nở nho nhỏ vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Lan Lăng Vương vẫn luôn trầm mặc.
Một hồi lâu sau, rốt cuộc hắn cũng mở miệng.
"A Du."
Hắn gọi tên nàng, dùng giọng điệu êm tai và ôn nhu như vậy để gọi tên nàng.
Trịnh Du chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt nhìn hắn sáng trong mà lại đầy khát vọng.
Khóe miệng Lan Lăng Vương giật giật, do dự, mãi đến một lúc lâu sau, dưới
ánh mắt cổ vũ của Trịnh Du, mới nói nhỏ: "A Du. A Khởilà một người rất
khổ."
Hai mắt Trịnh Du mở lên thật lớn. Ở nơi hắn không nhìn thấy, bởi vì nàng đã nín thở quá lâu nên ngực đã bắt đầu đau.
Hiển nhiên Lan Lăng Vương có chút khó mở lời, hắn nói một cách chậm rãi: "Từ nhỏ A Khởi đã không có ai để dựa vào. Bởi vậy lúc nghĩ chuyện gì đó,
không khỏi có chút cực đoan."
Vậy thì sao? Vậy thì sao?
Hai mắt Trịnh Du chớp liên hồi, nàng phát hiện hai tay mình đang run lên, vì khẩn trương mà run lên.
Tốc độ nói chuyện của Lan Lăng Vương càng chậm, hắn thì thào nói: "Nàng ấy
cũng không phải là người có thể cảm thông như nàng, không nhìn được xa,
lòng dạ cũng không khoan dung độ lượng bằng nàng."
Hắn ngẩng đầu, không tự chủ mà đảo mắt nhìn về bóng đêm phương xa, chính là chỗ xe ngựa của hắn.
Ôn nhu nhìn chiếc xe ngựa xa tít đến không thể nhìn rõ, khóe môi Lan Lăng
Vương bất giác nở nụ cười, hắn nói nhỏ: "A Khởi có rất nhiều điểm không
bằng nàng. Nhưng mà A Du, A Khởi của ta, nàng ấy chỉ có một mình ta,
nàng ấy cũng chỉ muốn dựa vào một mình ta, ta không thể phụ bạc nàng ấy
được."
Mấy âm cuối cùng rơi xuống, Trịnh Du đột ngột lùi về phía sau vài bước, "phịch" một tiếng ngã xuống đất.
Nhìn Trịnh Du ngồi quỳ trên mặt đất, hai tay che ngực nước mắt rơi như mưa,
Lan Lăng Vương do dự một hồi, cuối cùng vẫn không tiến lên, không giơ
tay đỡ nàng dậy. Hắn chỉ trợn mắt nhìn tỳ nữ, tiếp tục nói: "A Du, việc
này quả thật nàng ấy đã có hơi tùy hứng. Nhưng việc đã đến nước này, cha mẹ của nàng chắc chắn sẽ không đồng ý sau khi ta cưới nàng, mà vẫn còn
giữ nàng ấy ở bên... A Du, ta cũng không biết tại sao, biết rõ nàng ấy
làm sai, nhưng lại không cách nào phát cáu với nàng ấy được. Còn chuyện
từ bỏ nàng ấy, chỉ cần ta nghĩ đến thì ngực lại đau đớn không thôi. A
Du, vẫn là nàng nên quên ta đi, nàng thiện lương, thông tuệ như vậy, tất nhiên sẽ có người thích hợp với nàng hơn ta."
Hắn nhìn Trịnh Du
khóc không thành tiếng, im lặng thở dài một cái, dứt khoát xoay người,
trong nháy mắt, bóng dáng của hắn đã biến mất sau đường mòn.
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1