Thủ khúc đang được đàn ở trong, chính là Trương Khởi đưa cho Tiêu Mạc. Bài
hát này vốn là tác phẩm hai năm sau của Hoàng đế, tên là 《Tử Hư Phú》, ở
trong ký ức, nó từng truyền khắp nhỏ lớn ngõ ở thành Kiến Khang.
Tiếng đàn vẫn còn bay tới, tiếng tiêu lũ lũ xen lẫn trong đó, trong sự khoáng đạt xen lẫn tiêu dao vô tận. Loại tiêu dao này, không thấy được nửa
phần ưu tư, cũng không có đau xót vì nước nhà đổ này. Có, chỉ có tươi
đẹp mị diễm, thịnh thế phồn hoa không nói ra được.
Loại tiếng
nhạc này, mang sự cao thượng và ca tụng của nhạc cung đình. Trương Khởi
lắng lắng nghe nghe, cũng không khỏi kinh ngạc. Theo tâm cảnh của nàng,
tiếng nhạc hay hơn nữa, cũng khó nhập tâm. Nhưng trong trí nhớ của nàng, lại cứ khắc thật sâu, có thể thấy được, mấy năm kia, nàng trôi qua cũng phú quý an nhạc?
Từ từ, tiếng nhạc dừng lại, Trương Khởi cũng thả lỏng mặt mày.
Tiếng ông ông nổi lên bốn phía, vô số âm thanh ca tụng than thở thản nhiên mà đến. Một số quyền quý càng thêm không tự chủ được xông vào chỗ bệ hạ,
lớn tiếng ca ngợi.
Thành công.
Thủ khúc này, có thể khiến cho Tiêu Mạc trở thành tri âm của bệ hạ chứ?
Mà những con chữ xinh đẹp của mình trên khúc phổ, cũng có thể ở lúc mấu chốt trợ giúp cho mình.
Nàng nghiêng đầu nhìn Trương Cẩm, thấy nàng đang đỡ tay A Lam, hưng phấn
nói: "Người thổi tiêu lúc nãy chính là Tiêu Lang? Huynh ấy thật là tài." Vui sướng và hài lòng nhuộm mắt nàng, lúc này Trương Cẩm nghễnh đầu,
dáng vẻ đắc chí vừa lòng, thực là hận không thểi nói cho mọi người, Tiêu Mạc chính là ái lang của nàng.
Trương Khởi thấy nàng tạm thời khôngđể ý chính mình, liền lui về phía sau.
Đi tới trên đường nhỏ trong vườn hoa, Trương Khởi ngước đầu nhìn lên trăng sáng bên trên bầu trời.
Trăng sáng cong cong, mây trôi nhàn nhạt, tiếng nhạc vẫn xen lẫn trong mùi rượu bay tới, thật là đêm nay không biết đêm nào.
Nếu như cả đời này, cũng có thể nhìn trăng sáng, không cần sợ hãi màn đêm
phủ xuống, không cần lo lắng mặt trời lên, thật tốt chứ?
Một loạt tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, tiếp, âm thanh trầm thấp của Tiêu Lộ truyền đến, "Tiểu cô tử!"
Nghe ra là hắn, Trương Khởi nhanh chóng quay đầu lại.
Tiêu Lộ chạy đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng cười nói: "Cuối cùng
tìm được ngươi rồi. Đi theo ta." Hắn quay đầu, ý bảo Trương Khởi đi theo phía sau hắn, đi vào trong rừng rậm.
Trương Khởi chau mày lại, không hiểu hỏi "Đi nơi nào?"
"Đến ngươi sẽ biết."
Trương Khởi suy nghĩ một hồi, vẫn đi theo bước chân của hắn.
Đi mấy trăm bước, Trương Khởi hỏi "Ngươi muốn dẫn ta đi gặp ai à?"
Tiêu Lộ vẫn không trả lời, một âm thanh trầm thấp truyền đến, "Là gặp ta."
Trương Khởi ngẩn ra, nàng ngẩng đầu lên, thấy được Tiêu Mạc dưới ánh trăng, chắp hai tay, áo trắng tung bay.
Đoàn người không phải vây xem hắn sao? Sao cho hắn chạy ra ngoài?
Trương Khởi nháy mắt to, mặt không hiểu.
Nét mặt ngơ ngác của nàng rõ ràng lấy lòng Tiêu Mạc, hắn cười nhẹ một tiếng, đi lên hai bước, đi tới trước người Trương Khởi.
Cúi đầu, nhìn chằm chằm tiểu cô tử mới cao bằng vai mình, trong mắt sáng rõ của Tiêu Mạc nhộn nhạo dịu dàng, "Lúc nãy bệ hạ hỏi ta lai lịch của bài hát này, A Khởi, ngươi đoán ta nói như thế nào?"
Trương Khởi ngửa đầu nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "A Mạc nói như thế nào?"
Tiêu Mạc lộ ra răng trắng như tuyết, cười lịch sự mà dịu dàng, hắn nhẹ giọng nói: "Ta nói với ngài, đây là bạn thân của ta sáng tác. Nhưng không
được nàng cho phép, thứ cho thần không thể nói ra tên của nàng. Bệ hạ là người khoan hậu, hắn cười ha ha, nói: có thể phổ ra khúc tiêu dao này,
nhất định là người tự tại, hắn cũng không nguyện ý tiếp nhận hư danh
trong kiếp này, trẫm lại có thể quấy rầy nhã hứng của hắn?"
Nói tới chỗ này, Tiêu Mạc nhỏ giọng hỏi: "Như vậy, tiểu cô tử hài lòng không?"
Hài lòng, sao lại không hài lòng?
Trương Khởi gật đầu liên tục.
Thấy nàng gật đầu như gà con mổ thóc, dưới ánh trăng, gương mặt bị tóc mái
che một nửa, thực là trắng nõn mê người. Tiêu Mạc nhìn một chút đã ngơ
ngẩn.
Nhìn thấy hắn si ngốc ngẩn người vì mình, Trương Khởi không khỏi lui ra sau một bước nhỏ.
Động tác của nàng, thức tỉnh Tiêu Mạc. Hắn xấu hổ cười một tiếng, nghiêng
gương mặt tuấn tú đi, khiến gió xuân thổi đi sóng gợn dâng lên trong
mắt.
Nhìn ngọn lửa phương xa, Tiêu Mạc vừa thầm xấu hổ, vừa không hiểu. Cô tử xinh đẹp hắn đã gặp đếm không hết, dù thông tuệ khác
thường, cũng không phải số ít. Nhưng hắn một đấng nam nhi, sao lại luôn
có ý tưởng với một tiểu cô tử chưa lớn như nàng? Chẳng lẽ, hắn kiếp
trước nợ nàng?
Thu hồi suy nghĩ lung tung, Tiêu Mạc quay đầu nhìn về phía nàng. Nhìn chằm chằm Trương Khởi, hắn ho nhẹ một tiếng, nghiêm
túc nói: "A Khởi, ngươi còn chưa nói cho ta biết, tại sao ngươi ba lần
bốn lượt cự tuyệt đề nghị của ta, luôn không muốn nổi tiếng?"
Ánh mắt của hắn sáng quắc, kiên trì khác thường, "Nói cho ta biết nguyên nhân chân thật của ngươi."
Trương Khởi cúi đầu.
Nàng cắn môi, ở trong ánh nhìn chăm chú của Tiêu Mạc, chậm rãi lắc đầu một
cái. Tiêu Mạc nhướng mày, còn chưa mở lời, liền thấy Trương Khởi đỏ mắt, một giọt hai giọt châu lệ, ném ra một đường cong trong suốt ở trên ánh
trăng, rồi tung tóe ở trong bụi cỏ.
Tuyệt đối không ngờ rằng một
câu nói liền làm cho nàng khóc. Tiêu Mạc nhất thời luống cuống tay chân, hắn tay vội chân loạn từ trong lòng móc ra khăn tay, vừa muốn giúp nàng lau nước mắt, nhưng tay kia đưa tới khuôn mặt nhỏ nhắn, lại cứng lại.
Trương Khởi làm như bị sự vụng về khó được của hắn ép cười, nàng buột miệng cười, giận trách liếc hắn một cái.
Trăng sáng như nước, gió xuân từ từ, cái nhìn này, giống như nước thu chảy
ngược, trời cao chảy sông, đâu chỉ là đẹp không sao tả xiết?
Rõ ràng còn là một thiếu nữ cực kỳ non nớt, nhưng vẻ phong tình quyến rũ, thực thực khó tả khó nói hết!
Lần này, Tiêu Mạc thật ngây dại.
Hai gò má Trương Khởi ửng hồng, nàng nhanh chóng đoạt lấy khăn trong tay
hắn, lung tung lau nước mắt, rồi ném khăn về ngực hắn, sau đó xoay người liền trượt. . . . Nàng không phải cố ý muốn hấp dẫn hắn, thật là không
cẩn thận. Có chút động tác, đều do bản năng của thân thể này.
Tiêu Mạc ngơ ngác nhận lấy khăn nàng ném tới, ngơ ngác nhìn nàng xoay người, thấy nàng sắp rời đi, hắn không biết từ nơi nào tới hơi sức, vèo vươn
tay giữ lại bả vai của nàng.
Khi Tiêu Mạc kéo Trương Khởi vào
trong ngực mình thì một tiếng cười trộm đè thấp truyền đến, "Ngươi được
đấy Tiêu Lang, cô tử cả sảnh đường đều đang tìm ngươi, ngươi lại dắt một tiểu cô tử chàng chàng thiếp thiếp."
Một bóng người từ trong
rừng cây lao ra. Hắn tung người nhào tới sau lưng Tiêu Mạc, thuận tiện
vươn tay đến cánh tay Trương Khởi, miệng là hét lên: "Kiến Khang Tiêu
Lang bực nào nhân vật, lại bị một tiểu cô tử mê hồn phách, không được,
ta phải ngó ngó."
Âm thanh mang theo giọng vịt đực đặc biệt lúc thiếu niên trổ mã, không phải Trần Ấp thì là người nào?
Hắn đột nhiên vừa gọi vừa bổ nhào về phía trước, Tiêu Mạc bị dọa nhảy dựng. Khi Trần Ấp nhào tới trên lưng hắn thì Tiêu Mạc theo phản xạ vung bả
vai, đẩy mạnh Trần Ấp ra.
Chính là như vậy, Trần Ấp liền không
bắt được tay Trương Khởi. Khi hắn giận đến kêu to thì Trương Khởi xoay
eo, bắn ra như con thỏ bị giật mình, đảo mắt liền biến mất ở trong bóng
tối.
Mà lúc này, bởi vì tiếng kêu la của Trần Ấp, một nhóm người nhanh chóng xông tới.
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1