Hành lang làm bằng gỗ, khi có người đi động, liền phát ra tiếng lạch cạch
thanh thúy dễ nghe, hỗn hợp ở trong tiếng nước chảy, giống như tiếng
nhạc.
Trương Khởi dừng bước.
Từ từ, người sau lưng đi tới bên cạnh nàng, chính là Tiêu Mạc.
Tiêu Mạc yên lặng nhìn chằm chằm nàng.
Ánh mắt của hắn sắc bén, giống như muốn nhìn thấu nàng.
Trương Khởi cúi đầu, nở nụ cười, nàng lúng ta lúng túng hỏi: "Tiêu Lang, Quảng Lăng vương có nói gì không?"
Tiêu Mạc cười một tiếng, nói: "Ngươi nghĩ hắn nói gì?"
Giọng có vẻ không tốt, Trương Khởi cúi đầu thấp hơn, cũng trầm mặc.
Tiếng guốc gỗ lộc cộc lộc cộc đi xa. Trương Khởi ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Tiêu Mạc dần dần cách xa, dừng một chút, cũng đi.
Không bao lâu, hai người liền tới cạnh bờ sông. Lúc này, còn có năm sáu thiếu niên lang quân ngồi ở trên chiếu trắng trải bên bụi cỏ ven bờ sông,
uống rượu bàn thơ.
Bọn họ thấy Tiêu Mạc đến, cười ầm lên kéo hắn tới.
Cho đến không có ai chú ý, Trương Khởi mới lặng lẽ đi ra. Nàng không đến
chỗ nhiều người, mà là đi tới nơi đậu xe ngựa, bò lên chiếc xe, nằm ở
phía trên nhắm hai mắt lại.
Nàng lại mở mắt ra, nhìn nhìn mọi nơi.
Nàng khác với các cô tử khác, nàng khó được ra cửa một chuyến, cảnh xuân sáng rỡ này nàng thấy rất là mỹ lệ.
Một tay chống đầu, xuyên thấu qua màn xe nhìn bên ngoài, Trương Khởi có chút mất hồn.
Nếu như trí nhớ kia đều là thật, tại sao nàng phải chuyển sang kiếp khác?
Chết như vậy không phải rất tốt sao? Sạch bóng, cũng không cần giãy giụa nữa, không có cơn ác mộng, không cần vắt hết óc tính toán. . . . . .
Nàng rũ mắt.
Đang lúc ấy thì, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Trương Khởi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai nam tử áo đen đỡ một thiếu niên
cũng mặc áo đen đi đến. Thiếu niên kia cao lớn tuấn tú, đội mũ có màng
che thật dầy, không phải Quảng Lăng vương thì là ai?
Đúng rồi, chiếc kia chính là xe ngựa của hắn.
Đang lúc này, Quảng Lăng vương võ nghệ cao cường cảm thấy một luồng ánh mắt, đầu hắn chuyển một cái, lần này, đối diện với một đôi mắt sáng long
lanh. Chủ nhân của ánh mắt này thấy hắn nhìn, bị sợ đến nhanh chóng kéo
xuống màn xe.
. . . . . . Thật bị hắn làm sợ?
Quảng Lăng Vương cười, chuyển bước chân, chậm rãi đi về phía Trương Khởi.
Trương Khởi kéo chặt mành xe, núp ở trong góc nháy mắt. Khi nàng không dám thở mạnh thì hai tiếng cốc cốc vang lên, càng xe bị người ta gõ một cái,
một âm thanh trong trẻo êm tai mang theo vài phần hài hước truyền đến,
"Kéo ra màn xe!"
Trương Khởi cắn cắn môi, một đôi mắt chuyển động nhanh như chớp. Khi nàng suy nghĩ như thế nào đáp lại thì trước mắt
chợt lóe ánh lạnh, màn xe vừa đứt làm hai!
Quảng Lăng vương thản
nhiên thu hồi kiếm dài, sau đó ngước mắt, nhìn vào ánh mắt không biết là ngây ngốc hay kinh ngạc của Trương khởi.
Thẳng một lát sau,
Trương Khởi mới phát ra một tiếng nho nhỏ, đảo mắt, nàng đưa tay che
miệng, cúi đầu liền nhìn xuống dưới xe ngựa.
Thấy nàng không để ý tới mình, Quảng Lăng Vương tò mò nói: "Ngươi đang tìm cái gì?"
Trương Khởi lắc lắc lư lư tìm được bàn đạp xe ngựa, lung tung nhảy xuống, nàng mới ngẩng đầu nhìn về phía Quảng Lăng vương.
Quảng Lăng vương vẫn còn nhìn nàng.
Trương Khởi thầm than một tiếng, khổ nghiêm mặt nói: "Xe ngựa này là của đích
tỷ ta. Tỷ ấy trở về thấy màn xe rách, tất nhiên không tha cho ta. Ta nên thừa dịp tỷ ấy không biết, nhanh chóng rời đi nơi đây thì tốt hơn."
Nói tới chỗ này, nàng ôn tồn hỏi: "Vương Gia, người không muốn rời đi sao?"
Đây là đang thúc giục rồi! Sau màn che, Quảng Lăng Vương cười.
Hắn chậm rãi nói: "Nơi này rất tốt."
Nơi này rất tốt? Địa phương quỷ quái này có cái gì tốt?
Thấy Trương Khởi mở lớn hai mắt, con ngươi nhanh như chớp nhìn mình. Lúc này nàng làm sao còn bộ dáng thành thục?
Quảng Lăng vương lại cười cười.
"Trương thị A Khởi."
Trương Khởi ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Quảng Lăng vương đưa tay vuốt phần tóc rối bời trên trán nàng lên, khi Trương Khởi cứng còng không dám động đậy thì hắn lên tiếng, "Tên Tiêu Mạc nói, ngươi là người của hắn. Ngươi mày rậm lưng thẳng, rõ ràng vẫn còn là xữ nữ." Trương Khởi lập tức đỏ hết cả mặt, mà Quảng Lăng vương vẫn còn
tiếp tục nói: "Người này đùa ta trước, hiện tại, lại muốn dọa ta. Trương thị A Khởi, ngươi nói ta nên như thế nào?"
Trương Khởi trợn to mắt.
Nàng ngây ngốc nhìn Quảng Lăng vương. Hắn nên như thế nào? Nàng làm sao nói
rõ? Nàng muốn là cuộc sống lưỡng tình tương duyệt, nàng không muốn lựa
chọn bất kỳ ai trong hai người bọn họ. Sao mặc kệ là Tiêu Mạc hay là
hắn, đều như không nghe?
Lúc này nàng hồn nhiên quên mất, không
tệ, hai người kia đều kiêu ngạo, nhưng nàng là thân phận gì? Chỉ là một
đứa con gái riêng mà các đại gia tộc tiện tay bồi dưỡng thành "kỹ
thiếp", như vậy nàng làm sao xứng có tâm nguyện gì? Lời giống vậy, nếu
là đường đường công chúa hoặc đích nữ Trương thị nói ra, có lẽ có thể
làm cho nam nhân suy nghĩ một chút.
Mắt mở to nhìn Quảng Lăng
vương, xuyên qua màn che mơ hồ, nhìn người tuấn mỹ đến khiến người đời
chỉ có thể ngước nhìn, Trương Khởi lắp bắp nói: "Ta... ta không có đẹp
như thế."
Nàng dù tuyệt sắc, cũng không có mỹ đến khiến Quảng Lăng Vương vì nàng như thế!
Thật không có!
Nghe rõ ý của nàng, hai đại hán áo đen đứng ở cách đó không xa đồng thời
nhếch miệng cười một tiếng, nếu không phải cố nén, chỉ sợ bọn họ đã cười to lên.
Quảng Lăng vương cũng cười.
Thân thể hắn hơi
nghiêng, mặt xề gần mặt của Trương Khởi, hơi thở thở ra nhẹ nhàng vỗ đến trên mặt Trương Khởi, làm cho nàng trong nháy mắt cứng ngắc như sắt thì tiếng cười nhẹ của hắn truyền đến, "Không tệ, ngươi không có đẹp đến
khiến ta để y. . . . Chỉ là ta thích ánh mắt của ngươi, nó rất sạch sẽ." Lúc nhìn về phía hắn rất sạch sẽ, là người duy nhất trong tất cả tiểu
cô tử.
Theo tuổi tác của hắn tăng lên, âm thanh bức bách hắn lấy
vợ cưới vợ bé càng ngày càng nhiều. Ai cũng muốn nhét mấy nữ tử vào viện của hắn, hắn thực là đẩy đến phiền. Đáng hận nhất chính là, hắn chỉ cần nổi giận với mấy kẻ si mê kia, vừa mới chuyển lưng, thì đầy đường đều
đồn đãi hắn thích nam nhân.
Bên cạnh hắn, cũng cần có một nữ nhân.
Còn nữa, hắn không thích Tiêu Mạc như vậy, đùa giỡn hắn dọa hắn, thật cho là hắn dễ bắt nạt?
Lúc này Trương Khởi đã hoàn toàn hiểu ý tứ của hắn.
Mặt nàng trắng bệch, muốn nói gì, nhưng đầu lưỡi cứng lại.
Quảng Lăng vương đứng thẳng người, hắn rũ xuống hai mắt, ngón tay thon dài
vuốt cây kiếm sáng loáng, không chút để ý nói: "Hai năm này, ngươi không cần e sợ như thế."
Một lát sau, Trương Khởi mới hiểu được ý tứ của hắn.
Hắn là nói, mình còn chưa lớn lên, hắn hiện tại sẽ không động nàng?
Thì ra là hắn muốn nàng, thật không phải đùa giỡn!
Lần này, Trương Khởi thực là mặt trắng như tờ giấy!
Nàng nhìn hắn chằm chằm, muốn nói cái gì, đôi môi động động, nhưng lời gì
cũng nói không ra. Cũng không biết trải qua bao lâu, Trương Khởi gấp đến độ lưng cũng rỉ ra mồ hôi, đột nhiên miệng hơi mở, oa một tiếng khóc
lên.
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1