Trương Khởi vừa đi tới sân, Trương Cẩm đã chạy tới. Nàng gọi: "Trương Khởi!"
Trương Khởi quay đầu lại, quỳ gối hành lễ, đang chuẩn bị gọi nàng, thấy sắc mặt nàng không tốt, sợ tới tái mặt lùi lại mấy bước.
Trương Cẩm thấy nàng nhát gan như vậy thì hừ một tiếng, ngẩng lên cất bước đi
về phía nàng, đang định mở miệng thì chợt ngẩn ra. Tiếp theo Trương Khởi nghe thấy nàng khách khí gọi: "Cửu huynh."
Thì ra Trương Hiên tới.
Trương Khởi quay đầu lại, nhìn vẻ mặt tươi cười của Trương Hiên, cũng gọi theo: "Cửu huynh."
Trương Hiên cười với Trương Cẩm, hỏi: "Sao lại ra đây?" Trương Cẩm thấy hắn
thỉnh thoảng liếc nhìn Trương Khởi, vênh mặt lên, cười lạnh nói: "Rõ
ràng không muốn nói chuyện với muội, cần gì giả vờ giả vịt?"
Thấy muội muội chua ngoa như vậy, Trương Hiên thầm than một tiếng, lắc đầu
nghĩ ngợi: Tiêu Cương* từng nói, chỉ có "Lầu cao hàm oán", "Lệ rơi còn
đọng", "Eo nhỏ thướt tha", "Lung linh trong kính", mới đáng được xưng là "Tính tình trác tuyệt, tài hoa tinh tế". Muội muội của ta cười thì lớn
tiếng, thù hận quá dữ dằn, khóc thì sướt mướt, giận thì trợn mắt. Tính
tình như vậy thực sự kém xa A Khởi. (* Tiêu Cương (503―551), Lương Giản
Văn Đế. Ông là con trai thứ ba của Lương Vũ Đế. Bởi vì huynh trưởng Tiêu Thống mất sớm, đến năm 531 được đưa lên làm thái tử. Năm 549 năm loạn
Hầu Cảnh, Lương Vũ Đế bị bỏ tù chết đói, Tiêu Cương được Hầu Cảnh đưa
lên ngôi và chịu khống chế trong những năm tại vị. Đến năm 551 bị Hầu
Cảnh lập kế soán ngôi sát hại.)
Hắn cười gượng một tiếng, không
để ý tới nàng nữa, nói với Trương Khởi: "A Khởi, đi theo ta." Dứt lời,
đưa Trương Khởi ngoan ngoãn biết điều rời đi trong ánh nhìn chằm chằm
của Trương Cẩm.
Trương Hiên dẫn Trương Khởi tới một góc, thấy không có ai cả, hắn khẽ nói: "Trần Ấp đã phái người tới tìm phụ thân rồi."
Trương Khởi ngẩng đầu lên, khẽ hỏi: "Huynh ấy tới tìm phụ thân?"
Trương Hiên gật đầu.
Thấy Trương Khởi ngẩn ngơ, hắn vươn tay yêu thương vuốt mái tóc của nàng,
khẽ nói: "Tiêu Mạc vốn không đến nỗi nào, nhưng huynh ấy không thích hợp với muội. A Khởi đi theo Trần Ấp sẽ khá hơn một chút." Hắn nhìn Trương
Khởi bằng đôi mắt sáng ngời, ân cần hỏi: "Nghe Trần Ấp nói, muội cũng
thích huynh ấy? Như vậy cũng tốt, gả được cho người trong lòng là may
mắn của cô tử."
Trương Khởi chớp chớp đôi mắt, cuối cùng cúi đầu xuống. Nàng xoắn góc áo hỏi: "Phụ thân có nói gì không?"
Trương Hiên nhíu mày, "Phụ thân hứa sẽ bàn với mẫu thân." Đảo mắt, hắn lại an
ủi Trương Khởi, "A Khởi đừng buồn lo. Vi huynh sẽ phân trần giúp muội
trước mặt mẫu thân."
Hắn nói tới đây, thấy Trương Khởi ngẩng đầu
nhìn mình, rõ ràng có điều muốn nói, nhưng hồi lâu không lên tiếng.
Không khỏi ân cần hỏi: "Làm sao vậy?"
Trương Khởi lắc đầu, khẽ nói: "Không có gì."
Trương Hiên ân cần nhìn nàng, im lặng một hồi, lại nói: "Tối qua..." Dừng một
chút, hắn nói: "Tối qua nếu A Khởi không che giấu dung nhan, cửa nhà
chúng ta e chừng sẽ bị đám quý nhân phá mất. Vừa nãy Trần Ấp khen ngợi
muội, huynh ấy nói muội thông tuệ kín kẽ, không ham chốn phồn hoa, đúng
là người huynh ấy vẫn luôn chờ đợi."
Người hắn vẫn luôn chờ đợi?
Đó là bởi vì gia cảnh nhà hắn như vậy, nên muốn có một cô tử xinh đẹp
lại không ham vinh hoa, cam tâm tình nguyện làm thiếp làm cơ? Thật tham
lam.
Trương Hiên thở dài một tiếng, nói: "Vi huynh cũng rất tiếc
nuối, nếu A Khởi để lộ dung mạo thật, nói không chừng còn có lang quân
tốt hơn đến cầu hôn."
Nghe được sự chân thành trong giọng nói của hắn, Trương Khởi ngẩng đầu lên nói, "Liệu có lang quân bần hàn không?"
Trương Hiên ngẩn ra.
Trương Khởi ngẩng đầu, đôi mắt lung linh nhìn vào y, lúng ta lúng túng nói:
"Nếu là người xuất sắc chốn hàn môn, A Khởi có thể làm chánh thê."
Giờ phút này, nét mặt của nàng vô cùng dè dặt, nhìn đôi mắt nàng qua hàng
mi, có ánh sáng mà hắn chưa từng thấy. Như thể nàng đang nói với hắn về
giấc mộng của mình.
Trương Hiên hoàn toàn ngây dại. Lúc lâu sau mới lên tiếng: "Con cháu hàn môn?"
Trương Khởi gật đầu lia lịa, thanh tao, mềm mại, rồi lại cất giấu vẻ dò xét dè dặt: "Trong số những con cháu hàn môn, nếu không phải hoàng thân, A
Khởi có thể xứng đôi."
Không biết tại sao, nghe thấy bốn chữ "có thể xứng đôi", Trương Hiên lại cảm thấy đau đớn.
Hắn nhìn chăm chăm vào nàng, lúc lâu sau mới hỏi: "Không phải muội thích Trần Ấp sao?"
Trương Khởi khẽ lắc đầu, nàng nhìn mũi chân mình, khẽ nói: "A Khởi sợ, A Khởi phải làm thê thất của người ta."
Giọng nói vẫn mềm mại, như một đứa bé đang kiên trì với yêu cầu của mình.
"Gả vào hàn môn, con cháu của A Khởi cũng chỉ có thể là con cháu hàn môn,
ra vào kinh đô sẽ bị người ta coi thường mãi mãi, A Khởi không sợ sao?"
Còn có một câu hắn không nói tiếp, đám hỏi chú trọng môn đăng hộ đối.
Nàng tuy là con gái riêng, nhưng vẫn mang họ Trương, vẫn chảy dòng máu
của Trương thị Kiến Khang. Gả nàng cho kẻ bần hàn, để đời sau của kẻ bần hàn có huyết mạch của Trương thị, đó là bất kính với huyết mạch gia
tộc.
Trương Khởi hiểu vẻ mặt của hắn, nhưng nàng vẫn muốn đấu
tranh. Lập tức lắc đầu, nàng cúi đầu nói: "Con cháu quá xa xôi, A Khởi
chỉ muốn lúc này có thể sống thiết thực chút."
Trương Hiên lặng thinh.
Qua hồi lâu, Trương Hiên khẽ nói: "Đây là việc lớn, A Khởi để Cửu huynh suy nghĩ một chút."
Nói tới đây, hắn cười nói với Trương Khởi: "Được rồi, không còn sớm nữa, muội đi học đi."
"Dạ."
Trương Khởi đi về phía sau.
Thật ra nàng vẫn biết, Trương Hiên không phải là người quyết đoán. Mà gả
nàng làm vợ kiêu tử hàn môn, là một chuyện cần quyết đoán và chính kiến. Chẳng những hắn phải nghĩ cách thuyết phục phụ thân, còn phải thuyết
phục Trương Tiêu thị, thậm chí phải thuyết phục người nhà của đại phu
nhân.
Sự do dự lúc này của hắn vốn nằm trong dự liệu của Trương Khởi. Cho nên nàng không đau lòng cũng không thất vọng.
Lúc này, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, rõ ràng sắp đến trưa. Trương Khởi cất bước về phòng.
A Lục không có ở đây, Trương Khởi đóng cửa phòng, ngồi lên giường, chống cằm lẳng lặng suy nghĩ.
Một hồi lâu, Trương Khởi đứng lên, nàng nghĩ, nàng phải làm nũng với phụ thân rồi.
Nhìn gương chải đầu trang điểm một lúc, Trương Khởi đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Vừa đi ra không lâu, Trương Cẩm đi qua khu rừng liếc mắt nhìn qua bên này,
hất cằm ra lệnh: "Xem A Khởi có ở đó không, gọi nó tới đây."
"Dạ."
Hai tỳ nữ tuân lệnh rời đi, lát sau các nàng đã quay lại nói, "Trong phòng không có ai."
Mặt Trương Cẩm thuỗn ra, tức giận nói: "Xem nó trốn đi đâu rồi." Đang lúc ấy, một tỳ nữ đi tới.
Tỳ nữ đó ghé sát vào Trương Cẩm, khẽ nói với nàng ta. Trương Cẩm lập tức
ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, nói: "Tiêu lang tới? Ta đi gặp chàng ngay!"
Mới vừa nói tới đây, dường như nàng nhớ ra chuyện gì đó, buồn bã cúi đầu,
lẩm bẩm: "Nhưng mẫu thân không đồng ý....." Đâu chỉ là không đồng ý, bây giờ trong số tỳ nữ ở bên nàng, đã có hai người tới trông coi. Bây giờ
nàng có động tĩnh, mẫu thân sẽ biết ngay.
Tỳ nữ cung kính nói:
"Lang quân Tiêu gia muốn nô tỳ chuyển bốn chữ cho cô tử." Trong sự
ngượng ngùng chờ mong của Trương Cẩm, tỳ nữ này khẽ nói: "Còn nhiều thời gian."
Trương Cẩm hơi thất vọng, nhưng lại thấy ngọt ngào, nàng
cắn môi ngước đôi mắt lấp lánh nhìn ra cổng, vẻ mặt rõ ràng rất cấp
bách.
Tỳ nữ này lại nói: "Lang quân Tiêu gia còn nói, nếu cô tử
thấy Trương Khởi, nhớ bảo nàng đến thư phòng ở Chính Lâm viện sườn đông. Lang quân nói, còn một món nợ cuối cùng muốn tính toán với Trương
Khởi."
Nợ nần gì vậy? Trương Cẩm thích nghe nhất lời này, mắt nàng bỗng sáng ngời, hưng phấn nói: "Vậy ta đi gọi."
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1