Bị Tiêu Mạc ôm vào trong ngực Trương Khởi nhẹ nhàng giãy giãy, nhỏ nhẹ, mềm mại nói: "Ta... ta phải trở về phủ."
Dưới ánh trăng, âm thanh của nàng hơi nghẽn, "Tiêu Lang, nếu như huynh nạp ta, có thể có một chút thù lao hay không?"
Nàng hi vọng được hắn chính thức đón về nhà, thiếp thất như vậy, địa vị sẽ cao chút.
Tiêu Mạc nghe được tiếng nói nho nhỏ, mềm mại quyến rũ của nàng, trong lòng mềm nhũn, lòng thương tiếc nổi lên.
Gật đầu một cái, Tiêu Mạc dịu dàng nói: "Được. Hôm nay bệ hạ đã biết tình
hình của ta và muội, có ngài ra mặt, đại phu nhân sẽ không ngăn trở nữa. Đến lúc đó, ta sẽ mang sính lễ đến đón muội vào cửa."
Trương Khởi làm như cực vui mà khóc, nhẹ nhàng khẽ chào hắn, "Đa tạ Tiêu Lang."
Thừa dịp, nàng lui về phía sau một bước, mang theo vài phần ngượng ngùng
nói: "Tiêu Lang, thời gian thiên trường địa cửu, ta... ta đi trước."
Tiêu Mạc thấy nàng tránh thoát, đang chuẩn bị ôm nàng vào lòng lần nữa, nghe được nàng nói như thế, không khỏi thoải mái. Hắn gật đầu nói: "Được,
nếu muội muốn lấy thân thanh bạch vào phủ, vi phu tất nhiên theo muội."
Hắn mỉm cười tựa vào tay, nhìn Trương Khởi từ từ lui xa.
Cũng không biết là do thắng Quảng Lăng vương, hay sắp lấy được tiểu cô tử này, tâm trạng của hắn bây giờ tốt vô cùng.
Trương Khởi thối lui từng bước từng bước.
Từ từ, nàng đi tới dưới ánh trăng.
Vội vàng đi đến phía trước, nàng quật cường mím môi.
Hiện tại, chuyện của nàng và Tiêu Mạc chẳng khác gì lộ ra sáng rồi. Chỉ sợ không quá mấy ngày, mình chính là người của hắn.
Suy nghĩ tới đây, không biết tại sao, trong hốc mắt Trương Khởi đã đầy nước mắt.
Đưa ống tay áo ra, lặng lẽ lau đi nước mắt trên mặt. Trương Khởi tăng nhanh bước chân.
Nàng nhớ đường cũng không tệ lắm, chỉ chốc lát, liền tới chỗ xe ngựa đậu.
Khi trở lại xe ngựa, Trương Khởi cuộn thành một đoàn, không nhúc nhích
trốn ở góc phòng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng rốt cuộc giật giật.
Bên ngoài xe, trăng sáng trên cao, gió xuân như bông.
Nhìn đội ngũ xe ngựa sắp hàng thật chỉnh tề, Trương Khởi ngẩng đầu lên, nhìn về phía xe ngựa của sứ giả hai nước Tề Chu.
Từ từ, nàng bò xuống xe ngựa, đi về phía kia.
Chiếc kia xe ngựa màu đen vẫn còn ở đó.
Nhẹ nhàng thở dài, Trương Khởi đi tới bên cạnh xe ngựa.
Đưa tay vuốt càng xe rộng rãi bền chắc, Trương Khởi nói nhỏ: "Phương bắc là đất dã man, quân vương vô đạo hoang dâm, đủ thứ lý do, không ai có thể
thành phu quân. Nhưng vì cái gì tất cả đều kết thúc, ta lại sợ hãi rồi?"
Không có người trả lời nàng. Đáp lại, chỉ là gió đêm nức nở nghẹn ngào.
Cắn răng, Trương Khởi dùng tay áo lau lau lệ, quay đầu đi.
Mới vừa quay đầu, nàng liền cứng đờ.
Trong ánh trăng, một bóng dáng hiên ngang đứng cách mười bước, chắp hai tay nhìn nàng.
Trong ánh trăng thưa thớt, khuôn mặt của hắn như ẩn như hiện. May là mơ hồ, cũng tuấn mỹ khiến người hoảng hốt.
Không ngờ hắn trở lại sớm như vậy, Trương Khởi vội vàng khẽ chào, cúi đầu đi qua bên cạnh hắn.
"Ngươi mới chảy nước mắt?"
Âm thanh trầm thấp trong trẻo như dây đàn, mang theo chút khó hiểu.
Trương Khởi dừng bước lại, nàng trả lời thật nhỏ: "Nghĩ đến thân như lục bình, gió tới gió đi không do mình làm chủ, trong lòng liền khổ sở."
Hắn làm như cười cười, âm thanh trầm thấp, "Vậy vì sao rơi lệ trước xe ngựa của ta?"
Trương Khởi nghẹn lời.
Đúng vậy, trước đó nàng mọi cách kháng cự, sao lúc này chạy đến trước xe ngựa của hắn rơi lệ?
Nàng không mở miệng, hắn liền chờ.
Một hồi lâu, âm thanh nhỏ bé yếu ớt của Trương Khởi bay tới, "Quảng Lăng
vương là trượng phu khó được trên thế gian, A Khởi không biết có nên hối hận hay không thì lệ đã chảy xuống."
Lời này, thành khẩn mà tự nhiên. Giống như theo lời nàng, hoàn toàn ra từ trong lòng!
Cao Trường Cung mười tám mười chín tuổi, xuất thân không tốt hơn Trương
Khởi bao nhiêu. Thuở nhỏ, cũng từng bị nhục mạ và khinh thường không
biết bao nhiều lần.
Hắn không biết mình thì ra là trượng phu khó được trên thế gian!
Khóe miệng nhếch nhếch, hắn muốn cười ra tiếng. Cũng không biết tại sao, nụ cười kia lại không vang lên được.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Trương Khởi.
Tiểu cô tử đứng dưới ánh trăng, vẻn vẹn đến vai mình, nhìn gương mặt khóc
như mèo của nàng, Quảng Lăng vương chậm rãi nói: "Ngươi đừng hối hận!"
Trương Khởi kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Đối diện ánh mắt của nàng, Quảng Lăng Vương cười, nụ cười này, tựa như mây
bay ngang trời, mặt trời xuyên biển. Hắn nhìn chằm chằm Trương Khởi,
nói: "Cả đời ta, không thích bị người trêu nhất. Tiêu Mạc này nhiều lần
lấn ta... ta há có thể tùy hắn? Trương Khởi, ta sớm muộn sẽ đến mang
ngươi đi." Mang nàng đi, thành con cờ giữa hắn cùng với Tiêu Mạc, thắng
thua quan hệ tôn nghiêm của trượng phu. Cuối cùng ai là người thắng, bây giờ nói còn quá sớm.
Hắn cất bước đi tới xe ngựa, nói, "Lúc
trước cảm thấy ánh mắt ngươi trong suốt khó được, hôm nay, ta càng thêm
không muốn bỏ qua rồi."
Trương Khởi ngây ngẩn một hồi, mới hoảng hốt đi về phía xe ngựa của mình.
Co lại trên xe ngựa lần nữa, mười ngón tay của nàng xoắn vào nhau. Lời nói của Quảng Lăng vương, nàng không biết là tin tốt hay tin xấu.
Mặc kệ có tin hay không, đều không liên quan trinh tiết, khi hắn trở lại sợ rằng nàng đã thành cơ thiếp của người khác.
Ở thời đại quả phụ có thể tái giá làm hoàng hậu, chúng nữ nhi thích ai
thì có thể cầu xin vui vẻ một đêm, trinh tiết không phải quan trọng.
Khi nàng cắn răng vừa muốn cười vừa muốn khóc thì một hồi tiếng huyên náo kèm theo tiếng bước chân truyền đến.
Nhất định là tiệc tan rồi.
Lúc tới là Trương Khởi và Trương Nhân, trở về thì chỉ có Trương Khởi. Nghe
nói Trương Nhân bị một sứ giả trung niên phương bắc chọn đi. Nghe nói
người sứ giả kia là một tên háo sắc, một hơi chọn mười người.
A
Lục đồng thời rời chỗ với mọi người trong Trương phủ, ghé vào bên tai
Trương Khởi vui vẻ nói: "A Khởi, lần này tốt lắm, cả bệ hạ cũng biết
ngươi."
Mắt to của nàng lóe lóe, "Nếu A Khởi ăn mặc khá hơn một chút, nói không chừng bệ hạ còn có an bài khác đấy."
Trương Khởi liếc nàng một cái, cau mày nói: "Ngươi quên lời ta nói rồi hả ?"
A Lục le lưỡi một cái, vội vàng ngậm miệng lại. A Khởi nhà nàng, đã sớm nói với nàng chí hướng của mình.
Yên lặng một hồi, A Lục ủy khuất mím môi nói: "A Khởi, ta nói sai lầm rồi, ngươi đừng buồn ta có được hay không?"
Trương Khởi sao lại giận nàng? Cả chính nàng cũng cảm thấy chí hướng của mình vô cùng xa, sợ là khó khăn thực hiện.
A Lục lặng lẽ liếc về phía Trương Khởi, thấy trên mặt nàng thật không có
vẻ giận dữ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Con ngươi của nàng đảo một
vòng, lại nói: "A Khởi, ngươi nên vui mừng mới đúng. Cả bệ hạ cũng chú ý ngươi, bảo vệ ngươi, ta đoán chủ mẫu chắc chắn sẽ tốt với ngươi."
Trương Khởi nhìn về phía nàng, gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Cũng đúng thế thật."
Lại nói, nàng cũng coi như là đạt tới mục đích. Bộ dạng xấu xí này của nàng làm nhiều người ngại mắt thế, trong ngắn hạn sẽ không có quyền quý để
mắt tới nàng. Hoàng đế lại hỏi tới, người của Trương phủ sẽ không tùy ý
xử trí nàng. Trương Tiêu thị muốn động nàng, cũng sẽ suy nghĩ một chút.
Nói không chừng nàng còn có thể tốt với mình hơn.
Mới vừa nghĩ kĩ tới đây, Trương Khởi liền nghĩ đến Tiêu Mạc, nghĩ đến mấy ngày nữa mình sẽ bị mang tới Tiêu phủ, lại cúi đầu.
Đang lúc ấy thì, một chiếc xe ngựa tiến tới gần, tiếp, giọng vịt đực thời kỳ trưởng thành của Trần Ấp vang lên, "A Khởi có đó không?"
A Khởi? Hắn gọi rất thân thiết.
Trương Khởi suy nghĩ một chút, vẫn vén màn xe.
Bên ngoài màn xe, Trần Ấp đang ngó chừng nàng. Khác với lần trước, lần này
trong ánh mắt của hắn, còn mang theo vài phần nhiệt liệt.
Thấy
Trương Khởi nhìn ra, hắn nhếch miệng cười một tiếng, lại gần chút ít,
khàn khàn nói: "A Khởi, ngươi thật là thông tuệ hơn người." Dừng một
chút, hắn tò mò hỏi nói: "Tại sao bệ hạ tốt với ngươi thế?"
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1