Trương Khởi đã không nhớ rõ thành Kiến Khang là cái dạng gì rồi.
Ngồi ở trong xe ngựa, xuyên qua màn xe vén lên nhìn người bên ngoài, dòng
sông nhỏ nước, nghe giọng ngô nông dịu dàng quen thuộc, thật là làm cho
người ta hoảng hốt.
Trương Cẩm nhìn ra phía ngoài một trận, đột
nhiên nói: "Ghét nhất những người đó, động một chút là ‘ a nông (nghĩa
là tôi), a bàng (kế, kề, gần) ’ . E sợ cho người khác không biết mình là nam nhân."
Nàng nói xong hào hứng bừng bừng, đáng tiếc hai người đồng bạn trong xe ngựa, A Lam thì nghe không hiểu, Trương Khởi lại giả
bộ nghe không hiểu.
Đi ra ngoài mà hoàn toàn không có có người
ủng hộ, Trương Cẩm cũng cảm thấy không thú vị. Nàng chép chép miệng,
buồn buồn nói: "Nói với các ngươi chuyện này làm gì? Gì cũng không hiểu
."
A Lam vội vàng cười theo, Trương Khởi lại cúi đầu thấp hơn.
Trương Cẩm không nhịn được nhìn thoáng qua các nàng, hất đầu, không để ý tới các nàng nữa.
Tiêu phủ ở phía bắc thành Kiến Khang, là một trong tứ đại gia tộc Vương, Tạ, Viên, Tiêu mấy trăm năm, đất đai của Tiêu phủ cực kỳ rộng lớn. Cách bức tường thật cao, có thể thấy cây cối cao lớn bên trong, nghe được bên
trong bay ra tiếng khèn vui mừng.
Xe ngựa của các cô tử Trương
phủ đến thì xe ngựa của các lang quâng cũng chạy tới. Trương Cẩm đi vài
bước, nũng nịu kêu mấy thiếu niên lang quân: "Thất ca, Cửu ca, thập ca,
thập ngũ ca, thập cửu ca." Nàng mới kêu đến người thứ năm, thì mấy cô tử khác đã xông lên, vây quanh tám thiếu niên lang quân vừa yêu kiều gọi
vừa cười đùa.
Tỷ muội nhà mình vây quanh các huynh trưởng làm
nũng, nhi nữ họ Trương như Trương Khởi, lại chỉ đứng ở ngóc ngách bình
thường, hâm mộ nhìn họ.
Tiêu Mạc nghe tiếng ra đón liền nhìn thấy màn này.
Nhìn chằm chằm Trương Khởi, hắn liếc về phía gã sai vặt sau lưng. Gã sai vặt vừa thấy ánh mắt của lang quân mình, lập tức thầm nói: "Nàng rõ ràng đã nói không đến, bộ dáng kia không giống đùa. . . . . ."
Tiêu Mạc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Trương Khởi lần nữa.
Không bao lâu, hắn nói: "Nàng là vạn bất đắc dĩ." Nhìn sang Trương Khởi đừng
chung với A Lam, không rời đi theo đám người Trương Cẩm, Tiêu Mạc nhướng mày, thở dài nói: "Cô tử thông tuệ như thế, lại bị tỷ muội của mình coi là người hầu. Thật đáng thương đáng tiếc."
Dừng một chút, hắn
nghĩ đến Trương Khởi lúc trước cự tuyệt lời của mình, đang muốn nói gì,
thì một tiếng cười truyền đến, "A Mạc, sao hiện tại ngươi mới đến? Chẳng lẽ không muốn nghênh đón bọn ta?"
Một lang quân Trương phủ đi về phía hắn.
Thấy chúng lang quân cô tử Trương phủ đều nhìn về phía mình, Tiêu Mạc cười
ha hả, guốc gỗ vang cộc cộc lộc cộc, nhanh chân đi ra, "Sao dám sao dám, A Mạc đã chờ lâu rồi."
Đi tới giữa mọi người, hắn chỉ ra cửa chính Trương phủ, "Cửa chính đã mở, chư vị khách quý, xin mời!"
Lời này rõ ràng mang theo nhạo báng, chúng thiếu niên đồng thời vui lên,
bay vọt vào. Mà chúng cô tử, thì nhấc làn váy lên sau đó mới vào bên
trong.
Môn đệ của Tiêu phủ cao hơn Trương phủ, càng thêm hào hoa. . . . đời Tần Hán, trên có thiên tử thánh minh, nên người đời có tiền
nhất, cũng không dám quá mức hào hoa xa xỉ. Đến Ngụy Tấn lại khác, rõ
ràng ăn bữa hôm lo bữa mai, nhưng mỗi nhà quyền quý hào phú, lại ra sức
giày vò, ra sức khoe khoang. Dĩ nhiên, truy cứu nguyên nhân, cũng là
quân quyền không hiện ra, hoàng đế có khả năng cũng không dám dễ dàng ra tay với sĩ tộc, lại không dám chiếm đoạt của cải của bọn họ.
Trương Khởi rơi ở phía sau mấy bước, đi ở cạnh các tỳ nữ, vừa an tĩnh nghe, vừa quan sát cảnh sắc Trương phủ.
Lúc này, một âm thanh quen thuộc trầm thấp truyền đến, "A Cẩm, tại sao hôm nay dẫn A Khởi tới?"
Người nói chuyện, chính là Tiêu Mạc, hắn đứng ở bên người Trương Cẩm, khóe
miệng khẽ nhếch, ánh mắt tựa như ẩn tình tựa như trào phúng nhìn nàng,
thấy Trương Khởi nhìn tới, hắn ngoái đầu hơi thoáng nhìn lại.
Trương Cẩm nhìn thấy ái lang ở gần, trong lòng thẹn thùng vui vẻ, gương mặt đã sớm ửng đỏ.
Nàng cũng nhìn Trương Khởi một cái, nhẹ giọng nói: "A Cẩm biết Tiêu Lang coi trọng nàng, cố ý dẫn nàng đến. . . ." Dừng một chút, âm thanh của nàng
thấp hơn, "Nếu A Mạc thích, hãy thu dùng đi." Mọi người đến trong phủ
của hắn rồi, tùy tiện mượn cớ, là có thể chiếm cô muội muội này, nấu gạo sống thành cơm chín.
Về phần muội muội bị Tiêu Mạc chiếm trong
sạch, rồi đại phu nhân có chịu được không, Tiêu Mạc có nguyện ý chọc
giận đại phu nhân để sắp xếp cho nàng ta, cho nàng ta một danh phận
không, thì Trương Cẩm không hề để tâm.
Thời đại cấp bậc rõ ràng, đích thứ khác nhau trời vực, Trương Cẩm thậm chí không nghĩ đến mình làm vậy là xấu xa.
Âm thanh của Trương Cẩm rất thấp, trừ Tiêu Mạc không người nào nghe rõ.
Không nghĩ tới nàng ta tính toán như vậy, Tiêu Mạc giương khóe miệng lên, cặp mắt vô cùng trong suốt, yên lặng nhìn Trương Cẩm.
Đôi tay Trương Cẩm thắt vạt áo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ ngượng
ngùng và vui vẻ. Nàng hình như không biết, mình đang dùng một câu nhẹ
nhàng, để quyết định cả đời của muội muội cùng cha!
Tiêu Mạc cười nhỏ một tiếng.
Tiếng cười của hắn thấp trầm, hùng hậu, giống như tiếng chuông trong chùa,
vừa giống như tiếng địch theo gió xuân bay tới lúc nửa đêm, dịu dàng cảm động.
Hai mắt Trương Cẩm cũng chảy nước ra.
Tiêu Mạc hình như không có chú ý tới, chúng cô tử lang quân Trương phủ đều nghiêng
mắt nhìn qua bên này, hắn tiếp cận càng gần, thổi ra một chút hô hấp
nóng, nối thẳng qua màng nhĩ Trương Cẩm rót vào trong tim của nàng, "A
Cẩm không thích nàng ấy như thế? Không kịp chờ đợi muốn phá hủy nàng ấy
vậy à?"
"Phá hủy nàng ta?"
Trương Cẩm kinh ngạc ngẩng đầu
lên, nàng nhìn ái lang, trong mắt đều là uất ức, mím môi, nàng khổ sở
nói: "A Mạc không phải coi trọng nàng ta sao? Ta biết rõ đại phu nhân
không đồng ý, sợ A Mạc mất mác trong lòng, mới nghĩ ra cách này." Nàng
cắn môi, trong giọng nói có tinh khiết và chân thành của tiểu cô tử khi
thanh xuân nảy mầm, "Ta chỉ muốn A Mạc sung sướng."
Tiêu Mạc nghe được sự chân thành trong giọng nói của nàng, đè ép giọng nói cúi đầu nở nụ cười.
Nghe tiếng cười vui vẻ của hắn, Trương Cẩm cũng cong hai mắt theo.
Nàng đang vui vẻ và thỏa mãn, không có chú ý tới, mình và Tiêu Mạc thật quá
gần! Hơn nữa, rõ ràng mới bị đại phu nhân phạt quỳ từ đường, chỉ chớp
mắt lại đang thân thiết với Tiêu Mạc trước mắt mọi người, cử chỉ của
nàng đã khác lần trước, lần trước vẻn vẹn là lén lút tặng quà, lần này,
là khiêu khích quyền uy của đại phu nhân!
Tiêu Mạc lại thân mật
rỉ tai mấy câu với Trương Cẩm, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong suốt đến sáng ngời, hơi thoáng nhìn bốn phía, đảo mắt, hắn vô cùng rực rỡ
cười một tiếng.
Từ từ đứng thẳng người, ở trong con ngươi thất
vọng của Trương Cẩm, hắn lặng lẽ trừng mắt nhìn nàng, làm cho mắt giai
nhân ửng đỏ, Tiêu Mạc rơi ở phía sau mấy bước, đón lấy người của Viên
thị ở phía sau.
Cho đến khi hắn đi xa, Trương Cẩm còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại.
Lúc này canh giờ còn sớm, đám sứ giả còn chưa tới, chúng con cháu nhà quan
cũng không cần vội vã ngồi vào vị trí, mà là tụm năm tụm ba, du ngoạn
trong Tiêu phủ.
Đi tới đi lui, Trương Khởi đã thất lạc Trương
Cẩm. Đi tới một cái đình, Trương Khởi phát hiện mình lạc đường, vội vàng nhìn bốn phía, chuẩn bị tìm người hỏi.
Lúc này, một gã sai vặt
vội vàng đi tới, nhìn thấy hắn, ánh mắt Trương Khởi sáng lên, kêu: "Tiểu ca." Nàng tiến lên vài bước, thanh thúy hỏi: "Đây là nơi nào? Ta không
tìm được cửa ra."
"Không vội." gã sai vặt gặp Trương Khởi liền
cười khoát khoát tay, nói: "Lang quân nhà ta thấy còn sớm, ngài ấy bảo
ta dẫn ngươi đi ra ngoài." Dừng một chút, hắn thu hồi nụ cười, nhìn chằm chằm Trương Khởi nghiêm túc nói: "Tiểu cô tử, lang quân nhà ta hỏi
ngươi, cho tới bây giờ, ngươi vẫn không muốn cho người khác biết, bức
tranh đó là ngươi thêu sao? Ngươi có biết, bỏ lỡ cơ hội lần này, có lẽ
về sau ngươi không thể tiếp tục ra mặt nữa đó!"
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1