Quảng Lăng vương!
Thì ra không phải hắn chỉ dọa mình!
Trong đầu Trương Khởi cố tìm kiếm ký ức về Quảng Lăng vương.
Trong trí nhớ của nàng, có lẽ Quảng Lăng Vương vốn có tiếng thơm là người
khoan hậu nhân nghĩa, thậm chí Trương Khởi còn không phòng bị hắn như
đối với Tiêu Mạc.
Nàng sợ chỉ là Quảng Lăng vương này nhất định
sẽ gian nan cả đời, làm người bên gối của hắn tuyệt đối không phải là
một chuyện dễ dàng.
Đời này nàng chỉ muốn yên lành làm người phú quý, ở Kiến Khang hoặc nơi nào cũng được chứ không phải ở nơi chiến loạn cả đời.
Tuy rằng trí nhớ là của nàng, bản năng là của nàng đều là những kỹ thuật
quyến rũ đàn ông. Nhưng nàng thật sự không có ý định lập gia đình. Ít
nhất, là không định giao cuộc đời mình, tính mạng mình vào tay đàn ông.
Trương Khởi đảo mắt nhìn quanh một vòng ở xung quanh mình xong sau đó cúi đầu chạy thẳng về phòng mình.
Trở về trong phòng suy nghĩ một lúc, nàng nhớ tới bao giấy dầu Tiêu Lộ đưa tới, vội vàng mở ra.
Trong bao giấy dầu có một bọc nhỏ và một tờ giấy.
Nàng cầm tờ giấy đó lên nhìn đột nhiên hoảng hốt. Tờ giấy ấy chính là khế ước nhà, trên đó viết một tiểu viện ba tầng.
Lại mở cái bọc nhỏ kia ra, bên trong là một chút bột phấn màu nâu. Trương
Khởi nhìn xem rồi đem gối bột phấn cất thật kỹ, ánh mắt lại nhìn tới tờ
giáy khế ước nhà.
Tiêu Mạc đưa vật này cho mình là có ý gì? Cho
nàng một cái nhà để một ngày nào đó đón nàng ra ngoài, sau đó nuôi nàng
như một ngoại thất? Để nàng âm thầm theo hắn cả đời?
Chẳng lẽ, hắn cho rằng mình xuất thân thấp hèn nên bannr chất con người cũng hèn mọn hay sao?
Cười lạnh hai tiếng, Trương Khởi siết chặt tờ khế ước nhà, dằn lại kích động muốn vứt nó đi. Một hồi lâu, nàng mới lấy một tờ giấy dầu gói kỹ tờ khế ước nhà rồi giấu vào trong người. Nàng nhất định phải ném vào mặt Tiêu
Mạc.
Ấm ức nằm lên giường, Trương Khởi nhắm mắt lại: Thế gian
này, nào có người đàn ông nào có thể phó thác? Dù có, thì đó cũng chỉ là có qua có lại tính toán tranh giành lợi ích mà thôi.
Ngủ một hai canh giờ, khi Trương Khởi vẫn còn mơ mơ màng màng thì giọng A Lục từ
ngoài cửa truyền đến, "Cẩm cô tử, A Khởi nhà nô tỳ còn đang ngủ, để nô
tỳ đi gọi nàng dậy." Trong giọng nói nhẹ nhàng còn kèm theo tiếng cười.
Giọng Trương Cẩm truyền đến, "Vậy còn chờ gì nữa?" Giọng điệu có vẻ rất sốt ruột.
A Lục vẫn tươi cười, nàng dạ dạ không ngớt lật đật chạy đi.
Trương Khởi vội vàng ngồi dậy hỏi: "A Lục, có phải tỷ tỷ ta tới hay không."
Nàng vội vã mở cửa phòng, vui vẻ ra mặt nhìn Trương Cẩm, nói: "Tỷ tỷ, tỷ tìm muội à?"
Có câu nói không nên duỗi tay đánh người đang cười, Trương Cẩm hừ nhẹ một tiếng cố nặn ra một nụ cười gật đầu nói: "Muội
rửa mặt chải đầu trước đi."
Thấy Trương Khởi ngẩn ra, không hiểu
nhìn mình, Trương Cẩm tức giận nói: "Xe ngựa đang ở bên ngoài chờ đấy.
Nhanh một chút, chỉ chờ một mình muội thôi."
Xe ngựa ở bên ngoài?
Chẳng lẽ nàng còn có thể ra ngoài?
Hai mắt Trương Khởi sáng ngời hào hứng đáp ‘vâng vâng’, sau đó được A Lục hầu hạ, nhanh tay nhanh chân rửa mặt.
Dù nàng đã rất nhanh nhưng Trương Cẩm vẫn có vẻ như không kiên nhẫn, thấy
nàng rốt cuộc cũng đi ra thì trừng mắt lườm Trương Khởi, đang chuẩn bị
phát tác rồi như nghĩ đến cái gì đó lại hạ thấp giọng, khó chịu nói:
"Thật lề mề, muội thật đúng là không hiểu chuyện."
Trương Khởi vội vàng cười nói theo: "Tỷ tỷ dạy rất đúng, là A Khởi không hiểu chuyện."
"Nhanh chút đi!"
Bên ngoài cửa hông có hai cỗ xe ngựa đang đỗ lại, sau khi Trương Khởi và
Trương Cẩm ngồi lên, người điều khiển xe chạy chưa tới một khắc thì ở
phía trước lại xuất hiện năm chiếc xe ngựa. Trong đó rèm che của một
chiếc xe ngựa được xốc lên, Trương Hiên đang ngồi ở bên trong ấy nhìn
tới hướng bên nàng.
Thoáng nhìn thấy Trương Khởi, Trương Hiên liền hoảng hốt. Hắn nhảy xuống xe ngựa sải bước đi nhanh về phía Trương Cẩm.
Đi tới trước mặt Trương Cẩm, Trương Hiên nén giọng nói khẽ: "A Cẩm, muội
muốn làm gì?" Hắn liếc nhìn Trương Khởi, "Muội đã sắp mười lăm mười sáu
tuổi rồi, cũng chuẩn bị lập gia đình. Lúc này, muội đưa A Khởi theo làm
gì?"
Hắn đang cảnh cáo Trương Cẩm, khuyên nàng đừng nên làm ra chuyện ảnh để hưởng đến khuê danh của mình.
Trương Cẩm giận đến trắng mặt, nàng trợn mắt nhìn Trương Hiên, hắng giọng gằn
từng chữ, nhưng cũng có phần đè thấp giọng, "Cửu huynh, muội dẫn nàng ta đi thì sao?" Trong lòng nàng đang tức giận vô cùng, không thèm để ý tới Trương Hiên nữa, vụt tấm rèm phủ xuống, bực tức ngồi lại vào bên trong.
Trương Hiên sững người, liếc mắt nhìn sắc mặt căng thẳng lo lắng của Trương
Khởi liền nhẹ nhàng nói về phía rèm xe: "A Cẩm, là Cửu huynh không phải, hơi nặng lời. Muội đừng giận."
Màn xe lay động.
Trương
Hiên suy nghĩ một chút, lại dịu giọng nói: "A Cẩm, tính tình muội xưa
nay hay mềm lòng dễ bị người khác kích bác, huynh cũng chỉ lo lắng cho
muội thôi."
Trong xe ngựa, vọng ra giọng nói nghẹn ngào của Trương Cẩm, "Nàng ta có gì tốt? Cả đám các người ai ai cũng coi trọng nàng chứ?"
Khi Trương Hiên còn chưa hiểu, Trương Cẩm tức giận cất cao giọng, "Muội chính là muội muội ruột của huynh đấy! Huynh tránh ra!"
Trương Hiên ngỡ ngàng lắc lắc đầu đi về xe ngựa của mình.
Đoàn xe bắt đầu khởi hành.
Đi tới đi lui, lại có thêm chừng mười chiếc xe ngựa gia nhập. Hiện tại, xe ngựa cũng có gần 20 chiếc, trùng trùng điệp điệp đi ở trên đường phố,
làm người đi đường cũng phải vội vàng tránh sang hai bên.
Từ lúc
lên đường đến giờ Trương Khởi vẫn ngồi ở trong xe ngựa cho đến khi có
một giọng nói quen thuộc bay tới nàng mới vén màn xe lên.
Đó chính là Tiêu Mạc!
Hắn đi ở phía sau cùng hơn mười chiếc xe ngựa, lúc này đang vén rèm xe lên
cùng với đám người Trương Hiên bàn luận về thi văn triều chính.
Tiêu Mạc cũng ở đây!
Trương Khởi thầm nghĩ: Trương Cẩm sẽ không vô duyên vô cớ dẫn theo mình xuất
phủ, có lẽ là do Tiêu Mạc đã căn dặn. Nhưng Tiêu Mạc làm như vậy để làm
gì?
Nàng đưa tay sờ tới bao giấy dầu trong ngực, nghiến răng ken két.
Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước. Hiện đang là lúc cảnh xuân tươi đẹp, vạn
vật đâm chồi nảy lộc. Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng còn có thể thấy
từng đoàn xe của các nhà giàu quyền quý. Cong sông song song với con phố nước chảy xuôi dòng không ngớt, thuyền bè đung đưa lướt qua, cùng với
đội tiểu cô tử ca xướng trên thuyền, tất cả mọi thứ đều khiến người ta
cảm thấy bừng bừng sức sống.
Trương Khởi vươn đầu ra, lẳng lặng nhìn cảnh sắc ở bên ngoài.
Tiêu Mạc quay đầu lại nhìn Trương Khởi.
Nàng mải mê nhìn nữ ngư dân đung đưa hai chân trắng noãn hát khúc ca xưa cũ
trên đội thuyền không chớp mắt, trong đôi mắt to bị tóc mái che khuất
lại tràn đầy vẻ hâm mộ?
Nhíu nhíu mày, trong khoảnh khắc đó hắn
có chút không hiểu nàng, loại phụ nữ nghèo ba bữa không đủ no đó tại sao nàng phải ngưỡng mộ?
Chỉ liếc nhìn nàng một chút, hắn liền thu hồi ánh mắt, cười một tiếng.
Lúc này, đoàn xe ngừng lại. Bờ sông này cũng chính làm mục tiêu của chuyến dã ngoại lần này.
Mọi người rối rít xuống xe ngựa. Chuyến đi này ngoài Trương Cẩm ra còn có
mấy cô tử Viên Tiêu Tạ phủ. Khi đám lang quân tiến tới nói đùa thì mấy
thiếu nữ bất tri bất giác cũng đi tới.
Trương Khởi từ từ tụt lại ở phía sau tít đằng xa.
Nàng biết, thân phận của mình không được hoan nghênh cho nên không muốn bị xem thường.
Lúc này, tiếng cười đùa vang dội, Trương Khởi ngẩng đầu trông tới mấy cô tử và Trương Hiên đang đợi lang quân, kéo nhau bước lên con thuyền hoa.
Cũng có một vài lang quân vẫn đứng ở cạnh bờ sông chuyện trò to nhỏ với
nhau.
Trương Khởi lẳng lặng nhìn tới họ, nàng vừa mới cúi đầu thì cảm thấy cánh tay chợt đau nhói. Có ai đó kéo nàng thật mạnh dẫn vào
trong rừng cây!
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1