Lan Lăng Vương dịu dàng nhìn Trương Khởi, một hồi lâu, mới nhẹ nhàng gọi: "A Khởi."
"Vâng."
"Ta từng nói với nàng, dù ta tới chỗ nào, cũng sẽ mang theo nàng, cho dù
xuất chinh cũng thế. . . . . . Xem ra phải nuốt lời rồi."
Đối
diện đôi mắt chớp nháy, ngây thơ của Trương Khởi, hắn cười khổ nói: "Bệ
hạ mới vừa nói, dung nhan của nàng quá đẹp, mang vào nơi toàn là nam
nhân, dễ dàng gặp chuyện không may, muốn ta để nàng ở nhà, ta cũng đồng ý rồi."
Hắn cúi đầu hôn một cái lên mặt của nàng, nhỏ giọng nói
ra: "Chưa tới một tháng nữa, ta sẽ phải đi luyện Binh. A Khởi, nàng phải bảo vệ mình cho tốt."
Trương Khởi sững sờ gật đầu, không chú ý tới vẻ quỷ quyệt trong ánh mắt hắn.
Khi Lan Lăng Vương rời đi, nàng chống cằm, thầm nghĩ: qua một tháng nữa hắn sẽ đi luyện binh? Thời gian một tháng quá ngắn, hắn lại chưa nghị hôn,
xem ra là sẽ không cho ta rời khỏi. Uhm, lúc hắn không ở đây, ta phải
thêu nhiều hơn, xem có thể kiếm thêm tiền không.
Nàng luôn có
nguyên tắc của mình, cho tới bây giờ, dù coi trọng tiền hơn nữa, cũng
chưa từng nghĩ tới việc đòi hỏi Lan Lăng Vương. Tựa như lúc ở đất nam,
dù biết nước Trần có quy định "Thê chết cũng không thể tái giá", cũng
chưa nghĩ tới lợi dụng cách này để lấy người đã góa vợ.
Trong lúc nàng miên man suy nghĩ, thời gian trôi thật nhanh.
. . . . . .
Buổi chiều thì quản sự mới đã tới. Ông ta đứng ở trước mặt Trương Khởi,
nghiêm trang, bình tĩnh kể về các gia tộc quyền quý ở nước Tề, trọng
điểm là ở hoàng tộc Cao thị. Nói sơ lược hết về họ tên, tính tình và
tình huống của bọn họ.
Trương Khởi biết, Cao thị nước Tề hoang
dâm, nhưng nàng chưa bao giờ biết, bọn họ hoang dâm đến trình độ này.
Gần tối Lan Lăng Vương trở về, Trương Khởi còn đắm chìm trong thực tế mà Phương lão miêu tả.
Cảm thấy tiếng bước chân truyền đến, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu, nàng liền thấy được đôi con ngươi dịu dàng thâm thúy của Lan Lăng Vương. Hắn nhìn thấy mặt nàng trắng bệch, nên trầm thấp hỏi "Làm
sao thế?"
Tiếng nói vừa dứt, Trương Khởi đã tung người bổ nhào về phía trước, ôm chặc lấy hắn.
Nàng ôm hắn, thân thể dùng sức lách vào ngực hắn, run lẩy bẩy.
Lan Lăng Vương vội vàng ôm sát nàng, dịu dàng hỏi: "A Khởi, đã xảy ra chuyện gì?"
Trương Khởi lắc đầu, nàng chỉ ôm sát hông của hắn, dùng hết toàn lực mà ôm, liều mạng sử dụng nhiệt độ của hắn sưởi ấm cho mình.
Một hồi lâu, âm thanh mềm nhũn, yếu ớt của Trương Khởi từ ngực của hắn truyền đến, "Trường Cung. . . . . ."
"Nói."
"Chàng đừng rời khỏi ta. . . . . Dù đi luyện Binh, cũng mang theo ta, được
không?" Nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đầy nước mắt nhìn
hắn, vẻ mặt vô cùng cầu xin.
Lan Lăng Vương nghiêm túc hỏi "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao nàng sợ thế?"
Trương Khởi dán sát người mình vào ngực hắn, nói: "Phương lão nói với ta một
chuyện. Trường Cung, nếu như chàng không ở đây ta sẽ sợ. Về sau mặc kệ
chàng tới chỗ nào, đều mang ta theo có được hay không?"
Thấy Lan
Lăng Vương trầm mặc, nàng hơi luống cuống, cắn môi, rồi Trương Khởi nhón chân lên đưa môi đỏ của mình qua. di‿ễn♦đ‿àn♦l‿ê♦qu‿ý♦đ‿ôn Vừa lung
tung hôn mặt của hắn, nàng vừa mềm mại cầu xin: "Trường Cung, có được
hay không?" Từ buổi sáng có thể xem ra, hắn cùng với bệ hạ có quan hệ
thân thiết. Chỉ cần hắn nguyện ý, là có thể thuyết phục bệ hạ mang mình
đi chung.
Lan Lăng Vương trầm ngâm chốc lát, hơi khó xử nói: "Cũng hơi khó đấy. . . ."
Bốn chữ này vừa ra, Trương Khởi liền nóng nảy. Theo lời Phương lão, mấy nam nhân nắm đại quần của Cao thị nước Tề, yêu thích thứ khác còn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng hoang dâm háo sắc còn là một cuộc so tài, đáng sợ
hơn là bọn họ thích nhất ra tay với thê nữ của huynh đệ chú cháu mình,
hơn nữa thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, có lúc còn hành hạ đến chết, dung nhan mình như vậy, không có Lan Lăng Vương ở bên che chở, vậy. . . . . . Vô
luận như thế nào, cũng phải phòng ngừa chu đáo, chỉ cần chưa rời khỏi
nước Tề, thì nàng phải luôn theo sát hắn.
Vì vậy, Lan Lăng Vương
mới nói ra, Trương Khởi liền oa một tiếng khóc lên. Mới khóc hai tiếng,
nàng liền nhớ lại thân phận của mình, sợ chọc cho Lan Lăng Vương không
thích, bèn nhịn xuống. Chỉ có nước mắt không ngừng chuyển động ở trong
hốc mắt, lỗ mũi còn hít hít, hợp với áo lông cáo màu trắng, thật giống
một con hồ ly nhỏ bị vứt bỏ.
Trương Khởi thút thít, nhưng Lan
Lăng Vương chỉ lạnh lùng nhìn mình, không hề động lòng gì. Nàng cắn răng một cái, đôi tay ôm cổ của hắn, sau đó hai chân kẹp hông của hắn, cả
người áp sát vào trên người của hắn. Trong lòng âm thầm buồn bực nói: dù hắn ta nổi giận, ta cũng không buông tay. Quấn cho đến khi hắn đồng ý
mới thôi.
Lan Lăng Vương bình tĩnh nhìn nàng đang đu lên, thấy Trương Khởi hồng mắt đáng thương nhìn mình, hắn từ từ nhíu mày.
Thảm, hắn sắp giận.
Trương Khởi hơi sợ, cắn môi suy nghĩ một lát, nàng dứt khoát vùi mặt lên cổ hắn, không để ý mặt hắn, cũng không chịu xuống.
Lan Lăng Vương vừa đi, vừa lạnh lùng nhìn Trương Khởi giắt trên người mình, lạnh nhạt nói ra: "Xuống."
"Ta không ——" trong sự mềm nhũn nũng nịu còn mang theo chút nức nở, dù là người sắt nghe được cũng tan ra.
Lan Lăng Vương không hề dừng lại, hắn tiếp tục chậm rãi bước đi, được vài
bước, lại trầm giọng nói: "Sự tình liên quan trọng đại, lỳ hơn cũng vô
ích."
Trương Khởi buồn buồn nói: "Vẫn lỳ tiếp." Nói xong còn thút thít. diễ●n❄đ●ànlê❄q●uýđ●ôn
Cảm thấy nàng đang tuột xuống, Lan Lăng Vương đưa cánh tay ra, nhẹ nhàng
vịn mông của nàng, để cho nàng giắt trên người mình như cũ, rồi Lan Lăng Vương than nhẹ một tiếng, nói: "Đừng khóc"
Nghe được sự thương tiếc trong lời của hắn, vành mắt Trương Khởi đỏ lên, oa khóc ra tiếng.
Không cho nàng khóc, nàng còn khóc dữ hơn.
Lan Lăng Vương cười khổ nói: "Được rồi được rồi, để ta suy nghĩ một lát."
Giọng nói đã thả lỏng.
Trương Khởi mừng rỡ, vội vàng dùng hai tay ôm mặt hắn hôn mạnh một hồi. Đợi
hôn đến mặt hắn đầy nước miếng và dấu răng thì hai mắt Lan Lăng Vương đã chuyển thành tĩnh mịch. Khi môi đỏ mọng của Trương Khởi chuyển sang
khóe môi hắn thì hắn đột nhiên siết chặt hai tay, nghiêng đầu hôn sâu
hơn, rồi thân thể chuyển một cái, sải bước đi về phía phòng ngủ.
. . . . . .
Trong đêm nay, Trương Khởi cọ xát đủ kiểu, còn dùng hết các kiểu kỹ năng hầu
hạ Lan Lăng Vương đến cả người sảng khoái, rốt cuộc hắn cũng đồng ý, lần luyện binh này sẽ mang theo nàng.
Hai ngày qua, thời tiết ở Tấn Dương vừa ẩm vừa lạnh, gió lạnh gào thét cuốn theo lá vàng bay múa đầy trời.
Sau hai ngày bận rộn liên tiếp, buổi tối ngày thứ ba, Lan Lăng Vương không
để ý đến phủ Quảng Bình vương có tiệc, mà tìm một cớ về phủ.
Vẫy lui người hầu xong, giờ phút này trong tẩm cung, chỉ có hắn với Trương Khởi.
Dưới ánh nến lập lòe, ánh đèn lồng đỏ thẫm, còn có lò than ấm áp thiêu đốt,
khiến trong phòng ấm áp thoải mái giống như mùa xuân.
Trên giường trải da thú ấm áp, Lan Lăng Vương đang nghiêng người dựa vào.
Hắn uống chút rượu.
Người như hắn, từ nhỏ đã học kiềm chế, vào lúc nào, hắn cũng sẽ không để mình uống rượu say.
. . . . . . Tự biết sắc đẹp quá mức, hắn không dám uống say.
Nhưng bây giờ, hắn lại uống say.
Sau khi Lan Lăng Vương Say rượu, lảo đảo trở lại trong phòng ngủ, không để ý sự ngăn trở của Trương Khởi, vừa chọt lét khiến nàng cười không ngừng,
vừa cắm đầu cắm cổ, loạn xạ gạt trang phục trên người hắn ra, thay một
cái áo khoác màu vàng nhạt vào.
Hắn chỉ khoác một cái áo thật
dài, không mặc áo trong, lộ ra lồng ngực trắng như ngọc, bền chắc tráng
kiện, phơi hoài cũng không đen, cùng với bắp đùi lõa lồ cũng trắng noãn.
Hắn đi chân không trên sàn nhà bằng gỗ đào. Giống như gương mặt và vóc
người của hắn, trên người Lan Lăng Vương, không có chỗ nào không phải
ông trời tỉ mỉ điêu khắc thành, cặp chân lớn cũng như thế, cho dù trên
ngón chân có vài cọng lông dài nửa tấc, cũng không chút tổn hao vẻ hoàn
mỹ của nó.
Giờ phút này, hắn khẽ nghiêng người dựa vào, gương mặt tuấn mỹ không chút tỳ vết hơi ửng đỏ vì say.
Hắn đưa tình ẩn tình nhìn Trương Khởi, bờ môi hoàn mỹ hơi nhếch lên, vẻ mặt cười như không cười, có phần lười biếng, và quyến rũ khiến tim người ta đập nhanh hơn.
Hắn hiển nhiên hết sức vui vẻ, gương mặt ửng đỏ, quyến rũ nhìn Trương Khởi, hắn khàn khàn nói: "A Khởi."
Cảnh xuân Nam triều ở diễ⊰n❃đ⊱àn❃lê❃q⊱uý❃đ⊰ôn
Trương Khởi hoảng hốt khi thấy sự biến hóa của hắn, sau đó sợ hắn bị bệnh càng không ngừng đốt than, nghe được hắn kêu liền quay đầu lại. Nhìn hắn lộ
nửa thân trần, mặt nàng hồng hồng, ánh mắt càng thêm long lanh, "Ở đây."
Lan Lăng Vương nghiêng đầu, mặc cho mái tóc đen như mực xõa trên giường,
dưới ánh trăng, ánh mắt hắn rực rỡ như sao, tươi đẹp như trăng đỏ, "Ta
đánh đàn cho nàng, nàng múa vì ta, như thế nào?"
Hắn híp cặp mắt
lại, ánh mắt như dòng sông lấp lánh dưới ánh trăng, "Chỉ có nàng am hiểu điệu Xuân Nguyệt nhất." Điệu Xuân Nguyệt này, là tài nghệ nàng trổ ra
vào đêm xin hắn mang đi luyện binh chung.
Âm thanh của hắn dịu dàng du dương, như tiếng dương cầm cực kỳ êm tai.
Hắn vừa say vừa cởi trần, mà còn đưa mắt nhìn nàng, khiến trái tim Trương
Khởi đập nhanh thình thịch, gương mặt vừa đỏ vừa nóng, cả hai chân cũng
hơi nhũn ra.
Nàng từ từ đứng lên, nghiêng đầu tránh né ánh mắt của hắn, đỏ mặt cười nói: "Được."
"Đi thay vũ y đi." Âm thanh của hắn trầm khàn, giống như nói nhỏ ở bên gối, "Mới vừa chế xong, đang ở trong ngăn kéo bên trái giường."
Cả Vũ Y cũng chuẩn bị tốt?
Gương mặt ửng hồng của Trương Khởi lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Tốt."
Nàng xoay người, đi về phía phòng ngủ.
Không bao lâu, Trương Khởi đi ra.
Nàng vừa đi khỏi, cặp mắt của Lan Lăng Vương đã say bảy phần đột nhiên sáng
lên, tư thế nghiêng người lười biếng, càng thêm nghiêng về phía trước.
Hắn nhìn thẳng vào Trương Khởi.
Lúc này Trương Khởi khác bất cứ lúc nào. Khoác áo lụa bồng bềnh, áo trong
màu trắng, bộc lộ rãnh giữa ngực tuyết trắng thấp thoáng, vòng eo mảnh
khảnh, và hình dáng hoàn mỹ đều thấy được rõ ràng. Đôi chân ngọc thon
dài thì càng thêm không thể nghi ngờ.
Mặc dù hai người đã ân ái
vô số lần, nhưng cơ hội lộ nửa thân trần không nhiều. Nhìn hắn, Trương
Khởi vừa thẹn vừa mừng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng hồng hồng,
mặt mày như tranh vẽ vừa ngượng ngùng, vừa tươi tắn, vừa quyến rũ, mà
còn lộ ra vẻ xinh đẹp tao nhã.
Nàng thật rất đẹp, rất đẹp rất đẹp
Lan Lăng Vương si ngốc nhìn nàng một hồi, đột nhiên cười nhẹ một tiếng. Đang cười thì nghe hắn gọi: "A Khởi của ta. . . ."
Âm thanh dịu dàng như mặt nước.
Trương Khởi nghe được, nên ánh mắt nàng càng đẹp hơn.
Lan Lăng Vương chống người đứng lên, hắn cầm lấy sáo ngọc đặt ở trên bàn con, đặt ở bên môi thổi.
. . . diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn . . . Hắn đưa lưng về phía màn cửa sổ bằng lụa mỏng.
Tối hôm nay là 15, trăng tròn trong suốt trên trời, ánh sáng màu bạc xuyên
thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu lên bóng dáng cao lớn của hắn,
còn ánh vào gương mặt vô cùng tuấn mỹ của hắn, khiến ngũ quan mơ hồ,
trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, rực rỡ tốt đẹp vô cùng.
Tiếng địch lượn lờ mà đến.
Trình độ dùng nhạc khí của Lan Lăng Vương đã đạt tới đỉnh cao. Hắn không biết điệu múa Xuân Nguyệt của Trương Khởi nên phối bản nhạc gì. Chỉ là thoải mái, tiếng địch của hắn, như mang theo ánh sáng rực rỡ, ánh trăng bàng
bạc, còn có năm tháng hoàn mỹ.
Dần dần, tiếng địch chuyển một cái, từ du dương thành trầm thấp.
Mà lúc này, tay áo trắng như tuyết của Trương Khởi vung lên, đôi chân xinh xắn đã nhẹ nhàng múa ra.
Như Lan Lăng Vương, kỹ thuật múa của nàng cũng có thành tựu trời sanh. Đặc
biệt là vừa quyến rũ vừa trong sáng, càng thêm am hiểu vũ điệu quyến rũ
động lòng như có như không.
Lúc này, mặc dù nàng còn tấm bé,
nhưng sau khi thành phụ nhân, thì vóc người ngày càng nở nang. Lúc múa,
eo thon ngực nở mông cong, mỗi một lần phập phồng, đều phiêu diêu trong
ngọn đèn dầu, vẽ ra dáng vẻ quyến rũ làm người ta miệng khô nóng nảy.
Điệu múa Xuân Nguyệt vốn bồng bềnh, phấp phới. Để ý sự nhẹ nhàng, và đong đưa tình xuân.
Vì vậy, trong ngọn đèn dầu thấp thoáng, ánh trăng sáng ngời, nàng mặc áo
lụa trắng trong, xoay tròn theo tiếng địch. Giống như, một cơn gió xuân
thổi qua, nàng sẽ bị thổi đi, giống như, một cơn gió lạnh thổi qua, nàng sẽ tan ra. . . .
Tiếng địch của Lan Lăng Vương càng triền miên hơn.
Trong tiếng địch sầu triền miên, bóng dáng cao lớn của hắn dưới ánh trăng
chiếu xuống, dần dần trùng điệp với bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp kia.
Nàng vẫn nhìn hắn, nàng múa vì hắn, trong ánh mắt tràn đầy tình ý, nàng
vảy ống tay áo về phía hắn, vòng eo gập lại, xoay chuyển bồng bềnh, khi
muốn nắm chặt lại bị trôi đi như mây khói.
. . . . . .
Thế gian này, những thứ cực kỳ tốt đẹp, thì không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
—— lúc này cũng vậy.
Chỉ biết là, giờ khắc này, từ phủ Lan Lăng vương phiêu đãng ra tiếng địch,
trêu chọc mấy người đi đường ngừng lại. Trái phải trong sân Hoa phủ, còn có một số tiểu thư khuê nữ đi ra, họ đỡ ngọc lan, kinh ngạc nhìn trăng
sáng trên trời mà mất hồn.
Chỉ biết giờ khắc này, bóng dáng nhẹ
nhàng nhiễm trăng sáng chiếu vào trên màn lụa mỏng, làm cho một nhóm
khách sải bước đi tới, bỗng nhiên dừng lại, từng người đều nhìn ngây dại không biết qua bao lâu, hầu kết của thanh niên tuấn nhã đi tuốt đằng
trước lên xuống, hắn trầm thấp nói: "Thì ra là như vậy. . . . . ." Âm
thanh của hắn hơi khô.
Mọi người sau lưng hắn, rõ ràng chưa lấy lại tinh thần.
Khóe miệng bĩu một cái, thanh niên nói ra sải bước đi tới dưới bậc thang.
Chắp hai tay, nhìn ánh sáng chiếu trong phòng ngủ, cùng trùng điệp thành từng bóng dáng hoa mỹ.
Một thanh niên trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần đứng ở bên trái hắn đang muốn mở miệng, nhưng hắn lại đưa tay quả quyết cự tuyệt.
Hắn lẳng lặng chắp tay nhìn qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhìn bóng dáng
loáng thoáng múa bên trong, lắng nghe tiếng nhạc bồng bềnh lượn lờ.
Lúc này, mọi người đứng ở sau lưng thanh niên, đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Bọn họ dù ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể lập tức vọt vào, nhưng thanh niên cao quý đứng ở phía trước bất động, bọn họ cũng đành phải nhìn
chằm chằm bóng dáng nhẹ nhàng như ẩn như hiện cho đỡ khát, không thể làm gì khác hơn là lắng nghe tiếng địch vui vẻ mất hồn.
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1