Khi Trương Khởi trở lại học đường thì lớp học đầu tiên đã kết thúc.
Nàng đến mặc dù khiến tất cả mọi người chú ý, nhưng không có ai quan tâm, ngay cả giáo tập cũng chỉ thoáng liếc nhìn qua.
Đến thời gian nghỉ. Nàng theo đám cô tử đi ra ngoài. Đi thẳng tới rừng cây
mà nàng thường ngồi, Trương Khởi đột nhiên phát hiện, cây cối vốn trụi
lủi dường như mọc ra vô số lá non, sức sống tràn ngập đất trời.
Lòng nàng bỗng nhẹ nhõm.
Tiêu Mạc dù cường thế có thể làm được gì? Đại phu nhân cũng đã lên tiếng.
Lại nói, không phải nàng vừa mới nhận một vị huynh trưởng sao? Nếu như,
nếu như Cửu huynh có thể thật lòng thương yêu nàng, mơ ước kia của nàng
sẽ dễ dàng thực hiện hơn.
Trong lúc Trương Khởi miên man suy nghĩ, buổi sáng trôi qua như thoi đưa.
Buổi chiều, Trương Khởi không dám đi đâu, nàng ngoan ngoãn ở trong phòng bắt đầu thêu một bức tranh khác.
Mải mê tập trung, thời gian trôi thật nhanh. Không lâu sau, tiếng cười của A Lục đã truyền đến từ bên ngoài.
Ở nơi đại trạch âm u tĩnh lặng này, tiếng cười luôn luôn vui vẻ của A Lục như ánh mặt trời rạng rỡ. Trương Khởi không kiềm được mỉm cười rồi đứng lên.
A Lục vừa vọt vào thì trông thấy Trương Khởi, nàng hi hi ha ha nói: "A Khởi, mới vừa rồi ta lại làm quen được với hai muội muội rất tốt đó."
Muội muội rất tốt? Trương Khởi cười cười thầm nghĩ: Chẳng lẽ là Trương Tiêu thị phái tới hay sao?
Nhưng dù là Trương Tiêu thị phái tới cũng không có gì không tốt. Họ chỉ cần
bẩm báo tính tình của A Lục, ở trong mắt Trương Tiêu thị, mình lại càng
giống kẻ mềm yếu đuối nhu nhược, không biết quản nô tỳ.
Dù A Lục
nói ra chuyện nàng thêu vẽ, cũng chỉ đánh giá là có chút khôn vặt. Cứ
như vậy, nàng chỉ là người có tài hoa chứ không có tâm kế, có thể lợi
dụng mà không cần lo lắng bị cắn trả. Trương Tiêu thị sẽ càng yên tâm
hơn.
A Lục quấn lấy Trương Khởi ríu ra ríu rít một lúc, sau đó
đột nhiên nói: "A Khởi, nghe nói Cẩm cô tử bị đại phu nhân nhốt hai ngày nhưng giờ cũng được thả ra rồi."
Thấy Trương Khởi nghiêm túc
lắng nghe, A Lục vui vẻ nói: "Nghe nói là Tiêu Lang cầu xin đó. Sau khi
Cẩm cô tử được thả ra, người tiều tụy đi thấy rõ mà vẫn còn cười đấy."
Đến nông nỗi này mà Trương Cẩm còn cười được, xem ra Tiêu Mạc đã nói gì đó
làm cho đại phu nhân và Trương Cẩm hai người đều vừa lòng.
Điều làm Trương Khởi không ngờ là ngày hôm sau mới vừa từ học đường ra, Trương Cẩm đã dẫn hai tỳ nữ đến ngăn nàng lại.
Thấy Trương Khởi, Trương Cẩm lại mỉm cười tươi rói. Nàng ôn hòa hỏi, "A Khởi, muội không sao chứ?"
Nhìn thấy Trương Khởi cúi đầu khéo léo hành lễ, nàng tiếp tục nở nụ cười cực kỳ ôn hòa nói: "Đến cả A Lam cũng phải chịu phạt, tỷ tỷ cứ mãi lo lắng
cho A Khởi, bây giờ thấy muội không sao tỷ tỷ thật vui mừng."
Tỷ tỷ? Nàng ta tự xưng tỷ tỷ với nàng?
Trương Khởi cảm thấy rét run, được người săn đón nhưng nàng lại vừa mừng vừa
sợ vội vã đáp lời: "Đã khiến tỷ tỷ bận tâm, A Khởi thật sự không sao."
Hốc mắt nàng ầng ậc nước, lấy tay áo che mặt, khẽ nói: "Tỷ tỷ đối với A
Khởi thật tốt, A Khởi thật vui sướng." Trong kiếp trước, nàng được bồi
dưỡng làm "kỹ thiếp" nhiều năm như vậy, nước mắt muốn tới thì tới, cực
kì trôi chảy.
Thấy nàng như thế, Trương Cẩm đột ngột ngẩng đầu
lên, cảm thấy rất là vừa lòng. Nàng ừ một tiếng dịu dàng nói: "A Khởi
biết tỷ tỷ thương muội là được rồi." Nàng ta dừng lại một chút rồi nói
tiếp: "Về sau có chuyện gì, cứ tới tìm tỷ tỷ, nếu có ai bắt nạt muội
cũng hãy nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ ra mặt giúp muội."
"Vâng." Trương Khởi lúc này cảm động đến mức không thể ngừng rơi nước mắt, giọng nói càng thêm nghẹn ngào.
Trương Cẩm lại miễn cưỡng nói với nàng đôi câu, hả hê nhìn sang đám cô tử đang vây quanh xem náo nhiệt, sau đó mới mang theo tỳ nữ rời đi.
Mãi
cho đến Trương Cẩm đi xa, đám cô tử mới tỉnh táo lại. Họ châu đầu kề tai chỉ trỏ Trương Khởi. Màn tỷ muội tình thâm vừa nãy thật sự khiến cho
các nàng kinh ngạc.
Trương Cẩm vừa đi, Trương Khởi tiếp tục cúi đầu, lặng lẽ đi về phòng mình.
Nhất định là Tiêu Mạc đã nói gì đó!
Trương Khởi vừa mừng vừa sợ, thầm nghĩ: Nếu như Trương Cẩm thật sự không còn
ghét nàng, chĩa mũi nhọn vào nàng nữa vậy cuộc sống sau này của nàng có
lẽ sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Trở lại trong phòng, Trương Khởi cầm
khung thêu, vừa cúi đầu thêu vừa nghĩ ngợi: Thật không biết Tiêu Mạc đã
dùng thủ đoạn gì mà lại có thể làm cho Trương Cẩm vui mừng đối xử tử tế
mình như thế?
Trong nháy mắt nàng lại nghĩ: Tiêu Mạc có thể làm
cho đại phu nhân thả Trương Cẩm ra, cũng không có truyền đạt lại mệnh
lệnh gì với mình. Xem ra, đại phu nhân đúng thật là quyết tâm không muốn cô tử Trương phủ gả cho Tiêu Mạc. Nhưng không biết bởi nguyên do gì?
Trong suy nghĩ của nàng, nếu lệnh của đại phu nhân mà lơi lỏng, bản thân nàng cũng sẽ bị cho trang điểm rồi tống lên xe ngựa mang đến Tiêu phủ.
Suy nghĩ miên man một lúc Trương Khởi cũng thấy hơi mệt mỏi, ngay sau đó liền nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
Ngủ chưa được bao lâu thì A Lục đánh thức nàng, "A Khởi, A Khởi, có một ngươi tên Tiêu Lộ tới tìm ngươi kìa."
Tiêu Lộ?
Trương Khởi lập tức ngồi dậy đi ra ngoài.
Tiêu Lộ đang đứng ở trong hoa viên cách đó năm mươi bước, thấy Trương Khởi đi ra hắn chỉ hơi gật đầu nhưng không đi lại gần.
Trương Khởi vội vàng đi về phía hắn.
Liếc mắt nhìn bốn phía, Tiêu Lộ lấy một bao vải dầu từ trong người ra nói: "Đây là của lang quân nhà ta đưa cho cô."
"Đa tạ."
Tiêu Lộ nhìn Trương Khởi, không vội vàng rời đi mà hỏi "Trương Khởi, lang
quân bảo ta hỏi cô, có phải cô cùng Quảng Lăng vương quen biết không?"
Quảng Lăng vương?
Trương Khởi rùng mình ngẩng đầu lên.
Tiêu Lộ trông thấy nét mặt đó của nàng thì hơi ngập ngừng, một lát sau mới
nói tiếp: "Lang quân nói, vừa rồi người nghe Quảng Lăng vương nhắc đến
một mỹ nhân tên Trương Khởi. Khi đó người đúng lúc cũng ở ngay bên cạnh
nên nghe được. Hiện tại, đã có một tiểu cô tên Trương Khởi xinh đẹp được đưa đến cho Quảng Lăng vương rồi."
Tiêu Lộ nhìn chằm chằm Trương Khởi, nhấn giọng nói: "Lang quân nhà ta nói, mong rằn sau này cô hãy tự giải quyết cho tốt." Dứt lời hắn cúi rạp người thi lễ, khẽ nói: "Cáo
từ."
Với mức độ coi trọng Tiêu Mạc dành cho Tiêu Lộ, hắn hoàn
toàn có thể không cần hành lễ với Trương Khởi. Nhưng hắn nghĩ lang quân
nhà mình để ý đến tiểu cô tử này như thế, nói không chừng sẽ có lúc nạp
nàng thành ái thiếp của lang quân. Vì vậy lễ kính với nàng cũng không
sai.
Mãi đến khi Tiêu Lộ đi rất xa, thế nhưng Trương Khởi vẫn đứng im bất động.
Nàng thật không ngờ, lời Quảng Lăng vương nói ngày đó quả thật không phải dọa nàng.
Nàng càng không ngờ, Tiêu Mạc lại dám tùy tiện tìm người giả mạo mình.
Nhưng có lẽ Tiêu Mạc không biết, Quảng Lăng vương đã từng gặp mình, hắn đã nhìn thấy dung mạo của mình!
Nghĩ tới đây, Trương Khởi vội vàng đuổi theo Tiêu Lộ.
Một hồi lâu, Trương Khởi mới thở hổn hển tìm thấy Tiêu Lộ. Thấy hắn đang
nói gì đó với một quản sự trong phủ, nàng vội vã trốn sang một bên.
Quản sự vừa đi Trương Khởi liền đi ra ngoài. Tiêu Lộ thấy nàng vội vàng đến gần, khẽ hỏi: "Sao vậy?"
Trương Khởi xoắn vạt áo khẽ nói: "Quảng Lăng vương biết ta. . . . . ."
Lời vừa dứt liền làm cho sắc mặt Tiêu Lộ thay đổi, hắn lập tức nói: "Ta phải trở về nói cho lang quân ngay."
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1