Trong tiếng cười điên dại, Trịnh Du không chớp mắt nhìn chằm chằm Trương Khởi khàn giọng nói: "Trương thị, ngươi đừng vui mừng, ngươi đừng vui mừng.
Ha ha ha, lần này, ngươi trốn không thoát đâu, ngươi trốn không thoát
nữa đâu!" Trong tiếng cười gằn của nàng ta, mang theo một loại ác độc
khắc cốt, cũng mang theo một loại tuyệt quyết sắc bén.
Trương
Khởi rét , bên này Lạc Dương vương phi đưa ánh mắt từ Trương Khởi cùng
Trịnh Du trên mặt dời đi, nàng quay đầu nhìn về phía Hồ hoàng hậu, thấy
Hồ hoàng hậu lúc này hỏa khí ít tiêu, liền tiến lên trước thi lễ một
cái, nói: "Nương nương, thiếp cho là không bằng cứ để cho Trịnh thị lấy
công chuộc tội." Thấy Hồ hoàng hậu lại muốn nổi giận, Lạc Dương vương
phi vội vàng nói: "Thiếp cho là, có thể để cho nàng ta đến doanh trại
lính Chu làm thuyết khách. Nếu có thể thuyết phục người Chu cho chúng ta trở về Tấn Dương, chẳng phải là chuyện rất hay?"
Lời vừa nói ra, Hồ hoàng hậu liền động lòng. Nàng ta nhìn sang Trịnh Du, vị hoàng hậu
tin tưởng "làm hậu không bằng làm kỹ nữ" không khỏi nghĩ: tiện nhân kia
phản bội ta, chuyện tốt như đến trại lính làm kỹ há có thể tiện nghi ả?
Uh, đưa đến Chu doanh cũng tốt, nói không chừng còn có thể có chút trông cậy vào.
Lập tức, nàng ta gật đầu nói: "Cũng được. Vậy chuyện này liền giao cho Lạc Dương vương."
"Nương nương yên tâm." Lạc Dương vương phi bảo người hầu kéo Trịnh Du đi. Nhìn bóng dáng cười gằn rời đi của Trịnh Du, Trương Khởi đuổi theo hai bước, nhưng vẫn ngừng lại.
Nàng nhìn ra ngoài, cho tới bây giờ Trịnh Du thế này đã là sống không thể yêu. Dù nàng muốn hỏi, cũng hỏi không ra manh mối gì.
Trịnh Du bị bắt đến tường thành.
Vào lúc này, các cửa thành bởi vì sợ người Chu thừa cơ mà vào, căn bản
không dám mở ra. Sau khi thương nghị nửa ngày, Lạc Dương vương phi nghĩ
ra một kế, đó chính là bỏ Trịnh Du vào một giỏ treo, dùng cách đó đưa
nàng ta đến với quân Chu.
Vì vậy, sau một hồi tiếng trống, giữa
sự yên tĩnh, quân Chu phát hiện rõ ràng trên tường thành của người Tề
thả một phụ nhân xuống. Khi bọn họ kinh ngạc đem phụ nhân kia về trong
doanh thì Lạc Dương Vương và chúng binh lính âm thầm lắc đầu một cái.
Trải qua chuyện này, Trương Khởi biết, Trịnh Du dù may mắn không chết, cũng
thân bại danh liệt, không mặt mũi nào trở lại giữa các quý nữ nước Tề.
Nàng ta cũng rời đi, còn có thể có âm mưu gì sao? `d*đ*l*q*đ` Lại nói,
mình cũng không phải ngồi không, chú ý chút là được. Lập tức liền vứt
chuyện này qua một bên.
Trịnh Du bị để xuống thành xong, sự tiến
công của người Chu chưa từng chậm lại. Mà trong thành Lạc Dương, lương
thảo dần dần khô kiệt, quân dân bắt đầu giảm ăn giảm mặc.
Không
có ai biết cửa thành lúc nào sẽ bị phá, cũng không ai biết có thể chờ
được viện binh đến hay không. Nếu không phải tài sản gia quyến của mình
đều ở trong thành Lạc Dương, chỉ sợ đã có người gánh không được áp lực
mở cửa hiến thành.
Thời gian này, bách tính đã tra được cả chục
con đường được đào vào thành. Sau mấy trăm lần bánh xe đất công kích,
hỏa hun nước xối, người Chu trong địa đạo không thể không lui ra ngoài.
Mà qua chuyện này, danh vọng của Trương Khởi lại cao hơn chút.
Một ngày kia, Trương Khởi ngồi trong viện dùng cơm, theo thế cục càng ngày
càng khẩn trương, cả thức ăn cũng bị giảm mạnh, đặt ở trước mặt Trương
Khởi, chỉ có một đĩa cơm nhỏ. Về phần thịt để ăn, dù chỉ để lại cho các
tướng quân tác chiến dùng, cũng đã vô cùng ít rồi. Rau cải cỏ dại các
loại, bởi vì bọn hộ vệ không chịu tìm cho nàng, không thì sớm đã ăn
luôn.
Cẩn thận ăn hết một miếng cơm tẻ cuối cùng, Trương Khởi còn chưa kịp nuốt xuống, trong dạ dày liền cuồn cuộn, không khỏi vọt tới
một bên nôn mửa liên tục.
Ói một hồi, Trương Khởi xoa bụng, nhận lấy nước ấm tỳ nữ đưa tới từ từ nuốt xuống.
Một vị lão âu bên cạnh ân cần nhìn Trương Khởi, nhỏ giọng nói: "Vương phi, có muốn tìm đại phu xem không?"
Trương Khởi lắc đầu một cái.
Không cần xem, nàng cũng biết, mình tất nhiên là mang thai. Xem thì sao chứ?
Chỉ truyền tới trong tai đám người Thành Sử, khiến họ rối loạn tâm tư
thôi.
Được các tì nữ nâng đỡ, Trương Khởi chầm chậm ngồi xuống.
Lúc nãy nôn mửa động tác hơi kịch liệt, làm cho trong bụng nàng hơi hơi
đau đớn.
Nhìn Trương Khởi tái mặt ngồi ở chỗ đó, bà lão kia không nhịn được nói: "Vương phi, có muốn gọi hai vị hộ vệ trở lại không?"
Trương Khởi lắc đầu lần nữa, lúc khẩn trương như vậy gọi hộ vệ về làm gì? Nàng muốn bị người hận hay sao?
Nhắm hai mắt, Trương Khởi nghĩ đến tiếng cười gằn và lời nói của Trịnh Du
lúc gần đi, không khỏi nhỏ giọng phân phó: "Tuy là binh hung chiến nguy, nhưng cũng phải phòng ngừa có người gây bất lợi cho ta. Vô luận áo cơm
chỗ ở, các ngươi đều phải cẩn thận chút."
Những tỳ nữ lão âu này, đều là Lan Lăng Vương chọn lựa tìm ra hầu hạ Trương
Khởi, độ trung trinh không có vấn đề. Họ lập tức lớn tiếng hỏi: "Vâng"
Cả người Trương Khởi vô lực, liền phất phất tay, ra lệnh: "Lui ra đi."
Nàng mới nói ra ba chữ này, đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến
tiếng khóc kêu, không khỏi kinh ngạc hỏi "Người nào đang khóc?"
Một tỳ nữ đi lại gần nói: "Dạ nương nương, là hoàng hậu nương nương đang ngồi ở trên đất khóc lớn đấy."
Ngồi dưới đất khóc lớn? Khóe miệng Trương Khởi giật giật, nàng ra lệnh:
"Đóng cửa uyển, nếu có người đến tìm, liền nói ta không thoải mái đã
ngủ."
"Vâng"
Hồ hoàng hậu khóc rống, giống như là một sự
báo trước không tốt, ngày hôm sau, trong thành Lạc Dương bắt đầu bị từng đợt từng đợt tấn công dữ dội. Những bách tính tuvyệt ọng, bắt đầu phát
động công kích với phú hộ trong thành, đồng thời, đối với đưa ra độc thủ với những phụ nhân họ đã gặp.
Chuyện xảy ra lúc này khiến Lạc
Dương vương giận dữ, hắn lập tức hạ liên tiếp mấy mệnh lệnh, sau khi
chặt xuống chừng một ngàn cái đầu, cuối cùng cuộc bạo động dữ dội này
cũng được ngăn lại.
Cùng lúc đó, trong phủ Lạc Dương vương, Hồ
hoàng hậu và các quý phụ tuyệt vọng, đều ức chế không được tâm tình của
mình, chỉ hai ngày, thi thể người hầu mang ra từ trong phủ đã có ba bốn
mươi.
Nếu bình thường thì chưa lạ, nhưng lúc này những nam nhân
đều bị gọi đi, các quý phụ làm chuyện như vậy, nhất thời khiến một loại
lo lắng và phẫn hận, bắt đầu tràn ngập trong phủ Lạc Dương vương.
Trương Khởi vẫn cáo ốm, đóng cửa uyển không ra. Dù lúc nào, nàng vẫn luôn dịu
dàng thong dong, nàng như vậy thật đối lập với các quý phụ có thủ đoạn
tàn bạo các quý phụ ở trong phủ. Nang khiến chúng người hầu tâm phục
khẩu phục, cảm ân tạ đức.
Ngày thứ hai mươi tám khi người Chu vây thành, trong phủ Lạc Dương vương, đột nhiên xảy ra một cuộc bạo động
nhỏ, mười người hầu thấy một quý phụ ngủ thì dùng dây siết chết nàngt a! Sau đó, chưa kịp chạy đi đã bởi vì hốt hoảng, có người tự la lên, kinh
động tới mọi người.
Cuộc bạo động này khiến Lạc Dương vương ở bên ngoài cũng giật mình. Lập tức hắn trầm mặt, trừ mỗi quý phụ lưu lại hai trung bộc bên cạnh, những người hầu còn lại đều bị hắn điều ra phủ hết.
Nhưng những chuyện này đều không có dính líu đến Trương Khởi và người bên
cạnh nàng. Cả quý phụ vẫn luôn an tĩnh vì ở chung viện với Trương Khởi
cũng không dính líu đến.
Gần tối thì một vị lão âu với sắc mặt
tối tăm đến gần Trương Khởi. Thấy bà ta dâng trà cho mình mà tay không
ngừng run rẩy, Trương Khởi không khỏi hỏi "Xảy ra chuyện gì, sao lại hốt hoảng thế?"
Lời nàng vừa dứt, bà lão kia đột nhiên té quỵ xuống
đất, dập đầu bốp bốp với nàng. Vừa dập đầu, bà lão kia vừa cất giọng run run nói: "Đa tạ vương phi cho lão nô đường sống. Đa tạ vương phi cho
lão nô đường sống."
Lúc này đây, chừng hai mươi người hầu đã xông tới. Thấy tình huống này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trương Khởi đỡ bà lão dậy, nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?" Thời gian qua
nàng nôn nghén gay gắt, một hồi muốn ăn cái này một hồi muốn ăn cái đó,
nhưng trừ một chén cơm nhỏ đều không còn gì khác nên cũng gầy vô cùng.
Bà lão nhìn Trương Khởi, rung giọng nói: "Bên ngoài, bên ngoài đã ăn thịt
người. . D.Đ L.Q Đ. Người trong phủ bị đuổi ra, hiện tại đều bị làm
thành quân lương, cung các tướng sĩ ăn vào."
Những lời này vừa
ra, một hồi tiếng nôn mửa và tiếng tê liệt ngã xuống trên đất đồng thời
vang lên. Trương Khở ói một lúc, tái mặt nói: "Đã, ăn thịt người rồi
hả?"
"Vâng! Lạc Dương Vương Cương mới hạ lệnh, nói là giết quân
mã." Bà lão không ngừng run rẩy, "Lão nô nghe những sĩ tốt kia nói, ăn
hết quân mã rồi, nếu viện binh còn chưa tới, sẽ trực tiếp giết người
già, phụ nữ và trẻ nhỏ."
Lời vừa nói ra, mọi nơi không tiếng thở
nữa. Bất tri bất giác, trước mặt Trương Khởi đã có nhiều người ngã quỵ.
Những người hầu kia đều quỳ lạy Trương Khởi, nếu không phải nàng đóng
cửa uyển, cấm ra vào, nếu không phải nàng ôn hòa rộng lượng, nói không
chừng hiện tại họ đều thành quân lương.
Hôm nay, mặc dù họ bị câu "Nếu viện binh còn chưa tới, sẽ trực tiếp giết người già, phụ nữ và trẻ nhỏ." dọa sợ, nhưng bây giờ, chỉ cần có thể sống một ngày, chính là
được một ngày!
Ngày thứ ba mươi hai người Chu vây thành.
Tới lúc này, quân mã đã chém giết hết sạch, mà bia mộ của những đứa bé phụ
nhân, bình dân nghèo khó lưu lạc trên phố, bắt đầu biến mất từng chút.
Về phần cơm của Trương Khởi, mỗi bữa chỉ còn lại nửa bát. Người hầu chỉ
có thể ăn cháo.
Thành Lạc Dương tuy lớn, lương thảo trữ không ít, nhưng cũng không chịu nổi mấy vạn người tiêu hao lâu dài. Đến lúc này,
Lạc Dương vương đã lấy ra tất cả lương thảo, toàn lực cung cấp các tướng sĩ rồi.
Ngày thứ ba mươi ba người Chu vây thành.
Mấy tỳ
nữ trong phủ Trương Khởi lúc ra cửa uyển nhận vật phẩm cung cấp đã biến
mất. Đồng thời, chiến tranh chỗ đầu tường đã đến giai đoạn gay cấn,
tiếng quát, tiếng reo hò, tiếng trống, chấn hai lỗ tai đau nhức.
Gần tối thì Trương Khởi gầy gò rất nhiều ngồi ở trong sân, nàng rửa sạch
đôi tay, bắt đầu nâng đàn. Ngày thứ hai mươi lăm, Lạc Dương vương đã tìm nàng, xin nàng có thời gian rảnh rỗi thì hãy khãy đàn, thổi sáo một
lát. Bởi vì, tiếng đàn của Trương Khởi tự nhiên bình thản, có thể làm
dịu sự lo âu của mọi người, khiến người ta bớt mệt nhọc. Vì vậy, mỗi lần nàng đàn thì mọi nơi thường càng ngày sẽ càng an tĩnh.
Khi tiếng đàn tự nhiên của Trương Khởi truyền ra thì một hồi tiếng bước chân dồn
dập truyền đến, trong nháy mắt, một âm thanh khàn khàn từ bên ngoài kêu
lên: "Lan Lăng Vương phi, mời đi ra."
Một tỳ nữ lên tiếng: "Có chuyện gì?"
"Phe ta hình như có viện binh, Lạc Dương vương muốn mời ngài đến trên đầu
thành chờ! Ngộ nhỡ trong những người đến giúp có Lan Lăng Vương, vương
phi cũng có thể phân biệt một hai."
Cái gì? Cứu binh tới?
Sau khoảnh khắc bình tĩnh, đột nhiên, trong vương phủ vang lên một hồi tiếng khóc và tiếng cười vui.
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1