Trương Khởi than nhẹ một tiếng, nói: "Nói thật, Trịnh thị thật sự do ta đuổi
đi. Nếu không có ta, nàng ấy và Trường Cung sẽ không đi đến tình trạng
này".
Không nghĩ tới nàng lại sảng khoái thừa nhận như vậy, mọi
người liền ngẩn ngơ lần nữa. Mà Hồ hoàng hậu trong nội tâm cũng âm thầm
thích thú, khoan khoái: Không ngờ được Trương thị lại là người sảng
khoái như thế, nói chuyện với nàng ta tuyệt không thấy mệt mỏi. Chẳng bù cho các quý phụ khác, ngay cả một chút chuyện cỏn con cũng thích quanh
co lòng vòng, luôn tỏ vẻ muốn nói lại thôi, ý tứ mịt mờ đã thế còn luôn
trưng vẻ mặt "biết tất tần tật" ra nữa chứ. Có mà biết cái quỷ? Mỗi lần
nghe bọn họ nói như vậy, nàng liền thấy mệt mỏi, chỉ sợ sẽ nổi giận mà
trực tiếp đuổi người.
Lúc này, Trương Khởi lại nghiêng đầu, nói
tiếp: "Nhưng nói đi nói lại, trước đây ta cùng với Trường Cung quen biết đã lâu. Khi hắn quyết định cưới Trịnh thị thì chúng ta đã lưỡng tình
tương duyệt, hơn nữa ta đã từng ở trước mọi người tỏ rõ, muốn gả Trường
Cung làm thê. Trịnh thị không có được lòng của Trường Cung, nhưng lại cứ kiên quyết kết hôn cho bằng được, chỉ bằng hai chữ danh phận kia mà
muốn trói buộc hắn cả đời quả thật không thông minh chút nào".
Hồ hoàng hậu nghe đến đây, không khỏi vui mừng, cũng gật đầu phụ họa: "Hai chữ danh phận quả thật không hề thú vị". Lại nghĩ tới bản thân mình vốn cũng bị trói buộc bởi hai chữ danh phận, bị cái thân phận hoàng hậu này quấn chặt không tha. Nhưng, nàng ta lại không thể không tuân thủ danh
phận này của mình, vì nếu không được làm hoàng hậu, cũng không biết Cao
Trạm có thể để cho nàng ta sống nữa hay không?
Những người bên
cạnh, nghe hai người họ một đối một đáp thảo luận say sưa, hai mắt không khỏi mở lớn, con ngươi xem chừng đều muốn rớt xuống.
Trương Khởi lại tiếp tục nói: "Có rất nhiều việc, sau khi nghĩ thông sẽ tốt thôi,
Trịnh thị cũng thế, sẽ có một ngày nàng ấy sẽ nghĩ thông thôi, cũng sẽ
cảm thấy chuyện mình đã làm trước kia thật vô vị".
Nhìn thấy Hồ
hoàng hậu lắng nghe vô cùng nghiêm túc, Trương Khởi thầm nghĩ: xem ra
thái độ của nàng ta đối với mình đã có thay đổi. Như vậy, liền có thể
tiến vào bước kế tiếp rồi.
Nghĩ tới đây, nàng lập tức đứng lên,
hướng Hồ hoàng hậu thi lễ, sau đó cung kính nói: "Thưa hoàng hậu nương
nương, Trương thị có một chuyện muốn bẩm báo, xin nương nương bảo mọi
người ra ngoài có được hay không?"
"Ra ngoài sao?", Hồ hoàng hậu
ngẩn ra, rất nhanh liền nghĩ: Trương thị này hoàn toàn bất đống với
những toàn bộ quý phụ kia. Xem ra có chút thú vị, cứ thử nghe xem sao.
Nàng ta liền phất tay nói: "Các ngươi lui ra ngoài trước đi!".
"Vâng."
Chúng quý nữ, mệnh phụ vừa ra, Trương Khởi liền khép cửa phòng lại. Nàng đi
thẳng đến bên cạnh Hồ hoàng hậu, nhanh nhẹn ngồi xuống kỷ tháp. Sau đó
Trương Khởi ngẩng đầu lên nhìn về phía Hồ hoàng hậu, đảo đôi mắt đẹp
nhìn quanh, cười nói tự nhiên: "A Khởi biết nương nương tính tình thẳng
thắn, cũng không lòng vòng làm gì". Nàng nâng bình rượu, rót cho Hồ
hoàng hậu cùng mình một chén, rồi đưa lên môi uống một ngụm. Hơi thở
thơm như hoa lan cất lên: "Theo nương nương, tư sắc của A Khởi như thế
nào?".
Hồ hoàng hậu người này, thật ra vốn là một người không hề
tôn nghiêm, thậm chí còn thích thái độ đối với mình không có trên, không có dưới như vậy. Đặc điểm lớn nhất của nàng ta, chính là háo sắc, thích nam sắc cực độ. Là Thái hậu duy nhất trong lịch sử duy nhất có thân
phận là một kỹ nữ, cũng làm cho khắp thiên hạ khiếp sợ vì câu danh ngôn
"Làm hậu không bằng làm kỹ" cực kỳ nổi tiếng của mình. Về sau tại thanh
lâu, dù bị nam nhân mắng chửi, nhục nhã vẫn có thể vui vẻ chịu đựng.
Lúc này cũng vậy. Nghe Trương Khởi không hề quanh co lòng vòng, thẳng
thắn hỏi mình như vậy, nàng ta lập tức dấy lên hăng hái, đưa mắt nhìn
lên nhìn xuống đánh giá Trương Khởi mấy lần, sau đó kết luận: "Rất đẹp,
nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cùng lắm cũng chỉ như thế này mà
thôi". Lắc lắc đầu, nàng ta lại nói: "Có điều Bổn cung nhìn rất chướng
mắt".
Khóe miệng Trương Khởi khẽ giương lên, không hề vì câu
"Nhìn chướng mắt" mà sợ hãi, ngược lại còn vui vẻ nghiêng đầu, hỏi tiếp: "Vậy hoàng hậu nương nương có từng nghĩ đến, địa vị của mình ở trong
lòng bệ hạ như thế nào? Có phải dù cho có bất cứ cô nương xinh đẹp nào
xuất hiện, cũng không cách nào thay thế được?"
Lời nói này quả
thực vô cùng bất kính, nhưng Hồ Thị tuyệt không phiền lòng, chẳng những
không buồn, ngược lại nàng ta còn nở nụ cười: "Trương thị ngươi quả thực rất thú vị, lá gan này lớn đến mức làm cho người ta không dám tin.
Không trách được Cao Trường Cung lại vứt bỏ người dối trá như Trịnh Du
mà chọn ngươi!"
Sau khi cười nói xong, nàng ta còn nghiêm túc nói với Trương Khởi: "Đã vậy, ngươi muốn nói gì, thì cứ trực tiếp nói thẳng ra đi".
Trương Khởi liền đáp: "Vâng, hoàng hậu nương nương cũng
biết rõ, A Khởi và Cao Trường Cung, tình sâu nghĩa nặng, trừ hắn ra, A
Khởi cũng sẽ không thích bất kỳ nam nhân nào khác. Vì vậy, A Khởi muốn
cầu xin nương nương che chở, muốn nương nương giúp một tay, để cho ta và Trường Cung cùng trấn thủ biên quan. Kể cả có lệnh triệu, cũng sẽ không vào cung".
Hồ hoàng hậu hiểu ý tứ của nàng!
Có
lẽ Trương thị là đang sợ với tư sắc này của mình, sẽ bị trượng phu của
nàng ta coi trọng, cho nên mới nhờ nàng ta giúp đỡ, tình nguyện đi ra
biên quan cùng cốc, cũng không nguyện ý sống ở Nghiệp thành.
Nàng hiểu rõ toan tính của Trương thị thông qua những lời nói mịt mờ khó
hiểu vừa rồi, với vẻ đẹp này của Trương thị, quả thực nếu vào cung, thì
trượng phu của mình nhất định sẽ coi nàng ta như trân bảo, tới khi đó,
chỉ cần bỏ ra chút thủ đoạn, thì ngôi vị hoàng hậu này quả thật khó mà
giữ được! Không nói tới Cao Trạm, mà ngay cả Hòa Sĩ Khai kia, ánh mắt
mới vừa rồi khi nhìn vào gương mặt của Trương thị có bao nhiêu si mê, Hồ hoàng hậu cũng rõ ràng thu vào đáy mắt!
Nghĩ tới đây, Hồ hoàng hậu liền cười ha ha, đáp: "Được, ta sẽ giúp ngươi chuyện này!".
"Tạ hoàng hậu nương nương". Trương Khởi mừng rỡ, vội vàng đứng lên thi lễ với Hồ hoàng hậu.
"Không cần cám ơn, Bổn cung vẫn biết Trương thị ngươi gan lớn, nhưng cũng
không nghĩ đến, lá gan này lại lớn đến như vậy, ngay trước mặt Bổn cung, tuyệt đối không sợ hãi, muốn nói cái gì liền trực tiếp nói ra. Rất tốt, rất tốt, Trương thị, về sau nếu có việc, ngươi có thể trực tiếp tìm đến Bổn cung. Không có việc gì cũng có thể vào cung cùng Bổn cung trò
chuyện". Nàng ta lại thở ra một hơi, oán giận nói: "Ngươi không phải rõ
những quý phụ kia đáng ghét thế nào, mỗi lần nghe các nàng ấy nói
chuyện, Bổn cung liền muốn nổi giận. Aiz, nhưng không cho các nàng đến,
Bổn cung lại quá tịch mịch".
Rồi từ trong ống tay áo, nàng ta móc ra một miếng ngọc bội ném cho Trương Khởi: "Này, cầm lấy, có nó ngươi
tùy thời đều có thể gặp ta".
"Vâng." Trương Khởi cười cười đáp một tiếng.
Thấy nàng nhận lấy, đột nhiên, Hồ hoàng hậu liền sán lại, nhỏ giọng hỏi:
"Này, Trương thị, Cao Trường Cung hắn, rất dũng mãnh đúng không?". Dưới
con mắt trợn to đầy kinh ngạc của Trương Khởi, Hồ hoàng hậu liền nuốt
nước bọt ừng ực, nhỏ giọng hỏi tiếp: "Cái đó, công phu trên giường của
hắn như thế nào?"
Có lẽ, nàng thấy Trương Khởi ở trước mặt mình
ngang nhiên càn rỡ, vì vậy đường đường một Nhất Quốc Chi Hậu, cũng lại
càn rỡ theo.
Trương Khởi từ từ nheo mắt lại, nàng cúi đầu nhẹ
giọng nói ra: "Trường Cung hắn, trừ ta ra, không tiếp xúc với phụ nhân
khác, hắn cũng không ham nữ sắc, không thích nữ nhân khác đến
gần......."
Hồ hoàng hậu nghe đến đó liền "A" một tiếng, thất
vọng nói: "Thì ra thật sự vẫn còn rất non nớt, vậy thì cũng không có ý
nghĩa gì". Nàng ta lại liếc về phía Trương Khởi, không hiểu hỏi: "Vậy mà ngươi còn chung tình với hắn?".
Trương Khởi khẽ hắng giọng đápi: "A Khởi thích sự dịu dàng của hắn".
Dịu dàng? Hồ hoàng hậu bình sinh không thích nhất chính là hai chữ dịu
dàng, bất luận là ở trên giường hay là trong cuộc sống, loại mềm nhũn đó còn có ý nghĩa gì? Vừa nhìn liền thấy phiền lòng. Vì thế nàng ta liền ồ một tiếng, phất phất tay, nói: "Biết rồi, ngươi trở về đi". Nếu tiếp
tục còn giữ Trương thị này lại, chỉ sợ ngay cả hồn của Hòa Sĩ Khai cũng
sẽ bị lạc mất.
Trương Khởi đứng lên thi lễ một cái, lần nữa đội mũ sa lên, cất bước đi ra ngoài.
Không nghĩ tới Trương Khởi ngây ngô một hồi liền đi, chúng quý nữ mệnh phụ,
còn có cả Hòa Sĩ Khai đều hơi sững sờ. Dưới ánh nhìn chằm chằm đó đột
nhiên lại phát hiện, trong tay Trương Khởi đang cầm một miếng ngọc bội!
Ngọc bội kia? Không phải hoàng hậu nương nương vẫn thường mang theo bên
mình, chỉ có Hòa Sĩ Khai mới có thể giữ một tấm, đó chính là ngọc bội để tự do ra vào cung cấm! Thế nào mà Trương thị này mới vừa gặp mặt hoàng
hậu nương nương một lần, liền có được vật này?
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người ai nấy cũng đều trợn mắt há mồm, ngạc nhiên không dám tin.
Mà lúc này, hai hộ vệ đã từ phủ Lan Lăng Vương mang tới năm bình rượu
ngon, giao cho người của hoàng hậu, xong xuôi đâu đấy, đám người Thành
Sử liền hộ tống Trương Khởi rời đi. Có điều ngay cả bọn họ, toàn bộ đều
vẫn kinh ngạc không thôi, sau khi trở lại phủ Lan Lăng Vương, vẫn còn
không dám tin tưởng sự thật này.
Buổi chiều khi Lan Lăng Vương sải bước đi vào chánh viện. Đạp vào mắt là hình ảnh Trương Khởi đang lười biếng nằm phơi nắng.
Cất bước đi tới trước mặt nàng, hắn cúi đầu cười nói: "A Khởi, mới vừa rồi ở bên ngoài, ta cư nhiên nghe người ta bàn tán, rằng nàng và hoàng hậu
vừa gặp đã thân, chỉ mới gần nửa canh giờ, đã thưởng cho nàng một miếng
ngọc bội có thể tự do ra vào cung cấm, tùy thời đều có thể sử dụng, là
thật sao?".
Lan Lăng Vương vừa nói lời này thì đám người Dương
Thụ Thành, Phương lão đang đứng ở sau hắn, cũng lập tức ngưng nói
chuyện, xoay đầu lại nhìn nàng.
Những người này, đều đã sống
nhiều năm ở Nghiệp thành cùng Tấn Dương, đối với Hồ hoàng hậu hiện tại,
hay trước kia chính là Quảng Bình vương phi, đã biết quá tường tận. Cơ
hồ là tất cả giới Quý tộc đều nói, tốt nhất vẫn không nên giao thiệp với Hồ hoàng hậu này, có lúc, nàng ta có thể ban cho ngươi vạn lượng hoàng
kim, nhưng nói không chừng chỉ một khắc sau, đã vô duyên vô cớ trở mặt.
Cũng có lúc, ngươi vẫn nhất mực cung kính, cố gắng duy trì mối quan hệ
tốt đẹp, nhưng nói không chừng chỉ đảo mắt một cái nàng ta liền quất
ngươi một roi, hơn thế lại còn hạ lệnh phong tỏa việc sinh ý của nhà
ngươi nữa.
Vì vậy, khi nghe thấy những lời đồn đãi này Lan Lăng
Vương vẫn không tin, đám người Dương Thụ Thành và Phương lão cũng cùng
chung suy nghĩ.
Trương Khởi ngẩng đầu, chống lại những ánh mắt
đang khóa chặt vào người mình của đám người Lan Lăng Vương, khẽ mỉm
cười, từ trong lòng móc ra miếng ngọc bội kia, "cộp" một tiếng đặt lên
trên bàn!
Quả nhiên là sự thật!
Mọi người, ai nấy đều hít
sâu không thể tin, riêng Lan Lăng Vương lập tức cầm ngọc bội kia lên
quan sát mấy lần, rồi híp mắt hỏi: "A Khởi đã dùng cách gì?". Hắn cúi
đầu, mắt không hề chớp nhìn nàng chằm chằm, phụ nhân này, luôn khiến hắn vĩnh viễn nhìn không thấu. Cứ một lần rồi lại một lần, lúc hắn cho rằng mình đã nhìn thấu tất cả thì lại bị nàng ném ra một viên mê đan.
Đối mặt với nghi vấn của Lan Lăng Vương, Trương Khởi chỉ trừng mắt cười khẽ đáp: "Không nói cho mấy người!".
Lan Lăng Vương thấy thế liền cười khổ lắc lắc đầu, hắn phất tay ý bảo mọi
người lui ra. Chờ trong sân an tĩnh lại, hắn mới tiến lên một bước ôm
lấy Trương Khởi, trầm giọng nói: "Hồ hoàng hậu này, có chút tương đông
với bệ hạ, làm việc cũng hay tùy hứng. Lúc biết nàng đáp ứng lời mời của nàng ta, ta còn thấy thật lo lắng". Hắn thật thấp cười một tiếng, rồi
nói tiếp: "Không nghĩ tới, một phen uổng phí tâm tư rồi!".
Trương Khởi bị hắn ôm lấy từ phía sau, cũng không xoay người, chỉ quay đầu
lại. Nàng vươn cái lưỡi thơm tho, nhẹ nhàng phác họa bờ môi của hắn, nỉ
non gọi: "Trường Cung......."
Lan Lăng Vương bị tập kích bất ngờ, liền nhanh chóng đảo khách thành chủ, chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng
lại, hôn đến khi nàng hít thở không thông, mới khẽ đáp lại: "Ừm!".
"Cho thiếp mượn vài người, thiếp muốn làm một chuyện". Nàng nghịch ngợm nháy mắt với hắn, cười cười nói: "Chuyện này rất quan trọng, nhưng mà bây
giờ thiếp lại không thể nói cho chàng biết ngay được!".
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1