Trương Khởi không biết, vận mạng của nàng thiếu chút nữa đã trở lại điểm cong.
Nằm ở trên giường, nàng hướng về phía A Lục có vẻ mặt không vui thầm thở dài một hơi, nhỏ giọng mà nói ra: "A Lục."
A Lục ngẩng đầu nhìn về phía nàng, một đôi mắt to trên mặt tròn nháy nháy .
Trương Khởi ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm A Lục, nàng nghiêm túc nói: "A
Lục, phu nhân đã đề phòng ta. Không chỉ là bà ta, trong phủ này cũng có
rất nhiều người chú ý tới ta. Từ giờ trở đi, ngươi cũng phải sửa đổi
tính tình rồi, về sau mặc kệ nhìn thấy người nào, lời nói chỉ có thể nói ba phần. Chuyện ngươi không nên để ý ngàn vạn lần không thể trông nom,
lời không nên nói vĩnh viễn không thể nói. Còn nữa, ta nói cái gì, ngươi đều không thể nói ra!"
A Lục nhìn gương mặt nghiêm túc của
Trương Khởi, trái tim cũng treo lên rồi. Nàng gật đầu một cái, nghiêm
túc nói: "Ta đều nghe A Khởi."
Trương Khởi ừ một tiếng, tỉ mỉ dặn dò mấy câu.
Khiến Trương Khởi không có nghĩ tới là, Trương Hiên làm việc hết sức lưu
loát. Chưa tới một ngày, đêm này, hắn đã tìm đến chỗ Trương Khởi, đưa
cho nàng một túi vải.
Trương Khởi đưa tay tiếp xúc, lại cảm thấy
vô cùng nặng, túi vải bịch một tiếng rơi xuống trên đất, phát ra một
tiếng trầm vang, thiếu chút nữa nện vào chân của nàng.
Trương
Khởi sợ hết hồn, nàng thấy cửa phòng vẫn khép chặt, A Lục cũng ở bên
ngoài coi chừng. Liền ngồi chồm hổm trên mặt đất mở bao bố ra.
Ánh vàng óng chói hoa nàng mắt!
Trương Khởi trừng lớn mắt, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Hiên
lắp bắp nói: "Cửu huynh, nơi này có bao nhiêu vàng?"
Trương Hiên
cưng chiều nhìn Trương Khởi hưng phấn đến nói không ra lời, dịu dàng
nói: "150 lạng vàng." Thấy Trương Khởi há mồm muốn nói gì, hắn ho khan
một tiếng, nghiêm túc nói: "A Khởi không có ra cửa, cho nên không biết
giá thị trường phía ngoài. Mấy ngày nay giá nhà ở Kiến Khang đột nhiên
tăng cao không ít, cho nên cho muội được lời đó."
Làm gì có giá nhà tăng? Rõ ràng là cửu huynh ở bên trong thêm chút!
Môi đỏ mọng xinh xắn của Trương Khởi run lên, nhưng không có nói thêm gì
nữa, mà là đứng lên, nhẹ nhàng khẽ chào Trương Hiên, nhỏ giọng nói "Cửu
huynh tốt với A Khởi, A Khởi khắc trong tâm khảm."
Trương Hiên
cười ha ha, vươn tay vuốt vuốt đầu của nàng. Đảo mắt hắn nghĩ tới một
chuyện, nói: "Đúng rồi, vi huynh gặp phải Trần Ấp, giải thích chuyện
buổi sáng một chút. Hắn nghe xong rất là than thở, hắn đã hỏi mẫu thân
hắn, đã quyết định lấy ra hai mươi lượng vàng đón muội làm thiếp. Muội
có bằng lòng hay không?"
Ở thời đại này, thiếp cũng chia cấp bậc. Thiếp có lễ cưới thì địa vị khá cao, mà người mua về, thì địa vị hơi thấp.
Chỉ sợ Trương Khởi không muốn, hắn lại cặn kẽ giải thích: "Trần Ấp này vi
huynh cũng biết, gia quy của hắn rất nghiêm, bên cạnh lại không có thông phòng ca kỹ, tương lai nhiều nhất là cưới một thê thất. A Khởi, vi
huynh suy nghĩ một chút, ngươi gả cho hắn cũng không tệ lắm, tương lai
vợ chồng ba người, nhất định có thể vui vẻ."
Trương Khởi trừng mắt nhìn.
Nàng cúi đầu, cúi cúi với Trương Hiên, nhỏ giọng mà nói ra: "A Khởi cảm tạ
cửu huynh quan tâm." Dừng một chút, nàng kiên định lắc lắc đầu, nói:
"Cửu huynh, Trần Ấp đó A Khởi không muốn."
"Tại sao?"
Trương Hiên nhíu mày.
Trương Khởi hơi nhếch môi nửa ngày không có lên tiếng, khi Trương Hiên có hơi
thất vọng thì nàng cắn môi nói: "A Khởi không thích hắn."
Những
lời này vừa ra, Trương Hiên thiếu chút nữa quát lớn. Nhưng thấy Trương
Khởi ngẩng đầu lên, mắt ướt nhẹp y hệt nai con nhìn hắn, trong ánh mắt
mang theo ưu sầu không nói ra được, hắn lại không mở miệng được rồi.
Thở dài một tiếng, Trương Hiên nói: "Cũng được, chuyện này liền tạm buông."
Trương Hiên nhìn chằm chằm Trương Khởi, muốn nói lại thôi.
Một lát sau, hắn nói: "A Khởi thích Tiêu Mạc?" Hắn thở dài một tiếng, nói:
"Tiêu Mạc là con cháu thế gia, đời sau của Tiêu thị. Tiêu thị tất nhiên
chú ý hôn sự của hắn, dù công chúa thích hắn, Tiêu thị cũng không
nguyện. Vi huynh nghĩ, vợ cả tương lai của hắn, không phải đích nữ Vương Tạ chính là Viên thị. Quý nữ nhà cao cửa rộng cỡ này, chưa chắc có thể
chứa được A Khởi."
Trương Khởi nghe được trong lời của hắn tràn
đầy ân cần, trong bụng rất cảm động. Nàng lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói ra: "Không, A Khởi không thích Tiêu Mạc, càng không nghĩ phải gả cho
hắn."
Nói tới chỗ này, nàng cắn môi, mắt to ướt nhẹp nhìn hắn, nói: "Cửu huynh, A Khởi muốn cầu huynh một chuyện."
"Nói đi."
Trương Khởi cắn môi chặt hơn, răng trắng như tuyết cắn ra mấy dấu răng trên
môi, "A Khởi muốn cầu cửu huynh, nếu như ở bên mẫu thân mà có người hỏi
học vấn của huynh, huynh có thể nói, có chút học thức, là sau khi quen
biết A Khởi, mới hiểu hơn hay không?"
Đôi tay nàng xoắn vào nhau, bởi vì dùng sức quá lớn, ngón tay cũng trắng bệch, trong mắt to long
lanh, càng thêm hiện rõ lo lắng, khẩn trương, còn có cầu xin.
Trương Hiên vốn là người thông minh, thoáng chốc hắn liền kịp phản ứng.
Môi giật giật, hắn lại ngậm lại. Một hồi lâu, hắn gật đầu một cái, nói:
"Được, ta sẽ cho mẫu thân biết, sau khi quen A Khởi, ta học tốt hơn, học thức cũng có thể nghiệm."
Tiếng nói vừa dứt, Trương Khởi vui vẻ
ra mặt. Ở trước mặt hắn, nàng lộ ra diện mạo thật sự. Nụ cười này, tựa
như hoa xuân nở rộ, mây đen tan hết, trong tươi mới lộ ra rực rỡ, thật
sự là thanh tú đáng yêu vô cùng.
Trương Hiên vốn bởi vì yêu cầu
của nàng mà trong lòng có chút không thoải mái, bây giờ liền thấy tâm
trạng thật tốt. Hắn tự tay vuốt đầu của nàng, thở dài một tiếng, nói: "A Khởi, cửu huynh sẽ che chở muội."
Trương Khởi gật mạnh đầu, đầu
cọ xát ở trong lòng bàn tay hắn, dường như một chú chim nhỏ. Trương Hiên cười ha ha, không nhịn được vươn tay ôm nàng, rồi mới xoay người đi ra.
Đưa mắt nhìn Trương Hiên đi xa. Không đợi A Lục đi tới, Trương Khởi liền đi lên, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Nàng phải giấu vàng đi.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất, kéo sàn nhà đã chuẩn bị sớm để giấu vàng ra, Trương Khởi nghĩ ngợi: 80 lượng vàng tăng gần gấp đôi.
Nghĩ tới đây, môi nàng giương lên.
Đảo mắt, tròng mắt nàng xoay động lại nghĩ ngợi nói: nếu không phải quốc
quân nước tề hoang dâm tàn bạo, hiện tại đi theo Quảng Lăng vương, cũng
tốt hơn ở trong Tiêu phủ lo lắng hãi hùng.
Quảng Lăng vương
nguyện ý cho mình hai năm, có hai năm, có lẽ đường lui của mình đã sớm
chuẩn bị tốt rồi. Nhưng quá đáng tiếc chính là, nước Tề liên tiếp xuất
hiện bạo quân hoang đường, ở địa phương không lý tưởng đó, không hề dễ
dàng như Kiến Khang.
Khi Trương Khởi suy nghĩ lung tung thì bên
ngoài truyền đến âm thanh cung kính lộ ra nịnh hót của A Lục, "Cẩm cô
tử, cô tử nhà ta đang ở bên trong, cho hầu gái đi bẩm báo một tiếng."
Âm thanh vang dội, đủ nhắc nhở Trương Khởi trong phòng.
Trương Khởi vội vàng giấu kỹ đồ vật, liền thu thập xong sàn nhà.
Nàng đứng lên vuốt đi bụi bậm trên áo thì âm thanh của Trương Cẩm truyền đến, "Đi bảo nàng thu thập để ra ngoài với ta."
Ra ngoài? Đã chạng vạng tối rồi!
Trương Khởi đang trầm tư thì âm thanh thanh thúy của A Lục đã từ ngoài cửa truyền đến, "Cô tử, người đã tỉnh?"
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1