Giọng Tô Uy ôn hòa từ bên ngoài truyền đến: "Biết, ngươi đi đi."
"Vâng."
Tô Uy vừa vào phòng, liền thấy Trương Khởi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn,
điềm đạm đáng yêu nhìn mình. Tô Uy liền bước nhanh đi tới trước mặt
nàng, cầm tay của nàng nói: "Đừng nóng vội."
"Vâng."
Trương Khởi thở ra một hơi, cố gắng nhìn hắn cười một tiếng: "Ta không vội."
Chỉ là ngay cả tên ăn xin, ác bá trong thành đều là người của Lan Lăng Vương.
Hắn từ lúc nào thì biết mình chưa chết? Chẳng lẽ là lộ ở chỗ Tiêu Mạc?
Thấy Trương Khởi lúc nói không vội, nụ cười trên mặt cũng tắt ngấm, Tô
Uy dịu dàng đưa mắt nhìn Trương Khởi một cái, xoay người, sải bước đi ra cửa phòng.
Giữa ngã tư đường, mặt đường có một tầng tuyết đọng thật dầy, con đường
bên cạnh, thỉnh thoảng có thể thấy tên ăn xin cùng mấy đứa trẻ lang
thang xiêm áo đơn bạc lạnh đến run lẩy bẩy .
Mờ mịt liếc mắt nhìn bầu trời, Tô Uy vừa suy nghĩ, vừa đi vào một trong đường tắt.
Hắn vừa đi, chính là cả ngày, đi lúc tuyết bay tán loạn, lúc về, bão tuyết vẫn còn hoành hành khắp nơi.
Tô Uy thở dài một hơi, cất bước bước vào viện.
Hắn một bước vào nhà kề bên, mới vừa run run phất đi một thân đầy tuyết, lại thấy Trương Khởi bưng một chậu nước nóng đi tới. Nàng nhìn lại Tô
Uy đang ngây ngô như gà gỗ, nhỏ giọng nói: "Mới vừa đi vào, gột rửa một
cái đi."
Ở trong đoàn người của Tô Uy, không có tỳ nữ, hiện tại A Lục lại không
có ở đây, Trương Khởi cũng không đành lòng, chỉ có thể tự mình động thủ
thôi..
Vì vậy, nàng đi tới phía sau, giúp hắn cởi áo khoác trên người ra, sau
đó bảo hắn ngồi xuống, phủi đi những bông tuyết dính đầy trên tóc, vừa
phất lung tung mấy cái, vừa nói: "Lo lắng làm gì? Rửa mặt mũi chân tay
cho ấm đã." Giọng nói vừa mềm lại vừa ngọt, làm cho người ta chưa uống
đã thấy say.
Tô Uy cúi đầu.
Hắn nhìn chậu nước nóng hổi. Nhìn cái bóng của mình, nho nhỏ nói: "A Khởi, ngươi bây giờ, thật giống như một tiểu thê tử."
Trương Khởi đang phủi tóc cho hắn, tay chợt cứng đờ, rồi lạ rũ mắt xuống. Nhẹ giọng nói: "Mau rửa đi."
Thấy nàng thu vạt áo khẽ chào, chuẩn bị lui ra, Tô Uy vội vàng nói:
"Tuyết rơi nhiều cũng có chỗ tốt. Ngay cả mạnh như Hắc Giáp Vệ, cũng
gánh không được rồi, Chung quanh cửa thành cũng vắng vẻ lắm."
Mặc dù vắng vẻ. Vẫn luôn có người từng thời từng khắc nhìn chằm chằm,
hơi có người khác thường ra vào, bọn họ liền lập tức xuất hiện . Điểm
này, Tô Uy biết, Trương Khởi cũng biết.
Thấy Trương Khởi không lui về phía sau nữa, mà ngẩng đầu giương mắt nhìn mình, Tô Uy thẳng lưng, tư thái ưu nhã khí phái nhìn nàng mỉm cười nói: "Gia phụ ta là trọng thần của Tây Nguỵ. Khi ta còn bé lại thường mải
chơi không nghe lời ông, những thành trấn chung quanh Tấn Dương đều có
người quen. Nói thật thì Cao Trường Cung cũng không phải là cường hào ác bá."
Chống lại Trương Khởi, hắn trừng mắt nhìn. Nghịch ngợm nói: "Ta mới vừa
rồi đã thỉnh cầu các bằng hữu của ta hỗ trợ. Những ngày kế tiếp, thành
trì chung quanh đây , cứ cách chừng mười ngày, sẽ gặp mơ hồ xuất hiện
hành tung của một đại mỹ nhân ... ... Nàng sẽ giúp chúng ta thu hút
những đứa trẻ lang thang cùng những tên ăn xin kia." Như vậy trong trời
đông lạnh giá, những người đó đi đến chỗ đó, có muốn rời khỏi, cũng
không dễ dàng như bình thường.
Nghe đến đó, Trương Khởi liền mỉm cười, trong lúc Tô Uy si ngốc đưa mắt
nhìn thì sóng mắt nàng liền lưu chuyển: "Này, hắn thưởng những 200 Kim,
người trong viện này, sẽ không nói ra chứ?"
"Bọn họ đều là người ở bên cạnh ta nhiều năm, trải qua vô số chuyện,
đồng sinh cộng tử, nên trung trinh lắm. A Khởi cứ yên tâm đi."
"Vâng, ta biết."
Tuyết rơi dày liên tục trong nhiều ngày, năm công nguyên 561 liền cứ thế trôi qua.
Theo tiết lập xuân tiết, bầu trời lập tức trong xanh hơn. Tới tháng
giêng thì thời tiết đã tốt hơn trước nhiều, giữa ngã tư đường hơn phân
nửa tuyết đọng đã tan chảy.
Trong vòng hơn một tháng này, Trương Khởi trôi qua trong bình yên, biệt
viện cực kỳ bình thường này mặc dù bị những tên ăn xin cùng kẻ lang
thang rình rập nhiều lần, đã từng có hào kiệt xông vào. Nhưng những
người này chứng kiến Tô Uy mũ quan cao quý, phong cách lỗi lạc cùng với
người hộ vệ vạm vỡ phía sau thì liền vội vàng đánh trống lui đường.
Tiếp đó, Tô Uy cũng đã tìm được mấy người có uy trong thành. Cũng không
biết hắn dùng biện pháp gì, từ ngày đó trở đi, viện của bọn họ liền trở
nên thanh tịnh khác thường. Mặc dù luôn nghe được một một nhà dân bị đám hào kiệt xông vào, cướp một phụ nhân nào đó đưa đến cho Hắc Giáp Vệ,
sau lại được thả ra, nhưng đối với Trương Khởi mà nói, thế giới của nàng vẫn rất thanh tịnh .
Một ngày kia, Tô Uy từ bên ngoài đi vào. Ngẩng đầu nhìn bọn họ bầu trời
hồng hồng rực rỡ phía tây, hắn liên tục hạ truyền đạt mấy mệnh lệnh sau
đó mới đi vào trong chánh viện.
Một tiếng cọt kẹt, cửa phòng liền được đẩy ra, Trương Khởi vội vàng nhìn hắn , trên gương mặt tuyệt mỹ, cặp mắt sáng lấp lánh đầy chờ đợi.
Loại sáng ngời cùng mong đợi này, làm cho Tô Uy có chút ngây ngẩn. Tiểu
phụ nhân trước mắt, Lan Lăng vương nhớ nhung đến cỡ nào, hắn nhất thanh
nhị sở, có lúc thật vẫn không nghĩ ra, rõ ràng tương tư khắc cốt, làm
sao lại có thể nói đi là đi, dù là đứt ruột, nát tâm, dù là cả đời không còn tươi cười nữa, cũng tuyệt không quay đầu lại.
Loại tính tình quyết tuyệt thà làm ngọc vỡ, hoang đường rung chuyển thế
gian, thật đúng là cũng không phải không có người bội phục.
Tô Uy đến gần Trương Khởi, nói: "Căn cứ vào thông tin, Tề chủ đã phản
Nghiệp thành, ở nơi này mấy ngày, hắn sẽ đến Nam Giao cúng tế, ở lại
thái miếu, lập hậu. Giới văn thần võ tướng, cũng không tiện rời đi. A
Khởi, chúng ta có thể nắm chặt mấy ngày này bố trí thật tốt, một khi tìm được cơ hội sẽ lập tức rời đi!"
Hắn nhìn Trương Khởi, nhẹ lời nói: "Lan Lăng Vương dán bố cáo quá sớm,
những tên ăn xin, những đứa trẻ lang thang kia tìm ngươi nhiều ngày cũng không có kết quả, hiện tại nhuệ khí đã tiêu. Lại nói, Bắc Hằng Châu là
một thành lớn, lại đang là mùa đông rét mướt, không biết có bao nhiêu
thương khách, con buôn ở lại ở đây, bọn họ phải đi, cũng liền ở nơi này
mấy ngày. Chúng ta cũng ở đây mấy ngày nữa rồi lên đường thôi."
Trương Khởi gật đầu, đáp: "Được."
"Lúc ta mới vừa gặp ngươi lúc đó ngươi đang hóa trang? Ngươi thử hóa trang lần nữa cho ta nhìn xem ."
Nghe được lời này của Tô Uy, con ngươi Trương Khởi trong veo như nước
liền liếc nhìn hắn một cái. Hắn biết là nàng đang hỏi, ngươi nhìn một
cái liền nhận ra, hóa trang có ý nghĩa sao?
Đón nhận ánh mắt của Trương Khởi, Tô Uy xấu hổ cười cười, nàng nhìn hắn, nhẹ nhàng mà nói: "A Khởi, đến Trường An, ta liền thối lui hôn sự, sau
đó liền tiễn ngươi đến phương nam....... Có ta ở đây, ngươi luôn có thể
không lo đến áo cơm gạo tiền."
Có ý tứ gì?
Trương Khởi trừng mắt nhìn, hắn đang nói, hắn sẽ vẫn ở bên cạnh nàng sao?
Thấy Trương Khởi ngơ ngẩn, tay phải Tô Uy nhẹ nhàng, cẩn thận phất qua
gương mặt của nàng. Không đợi Trương Khởi kịp phản ứng, tay kia lại hạ
xuống thật nhanh.
Hắn nhìn nàng, gương mặt tuấn tú hơi hồng, giọng cũng có chút khẩn
trương. "A Khởi. Ta sẽ đối tốt với ngươi, sẽ luôn luôn đối tốt với
ngươi."
Lời thổ lộ vừa nói ra khỏi miệng, Tô Uy vọt xoay người. Như một thiếu
niên mới lớn vừa làm việc gì sai nhanh chóng chạy ra ngoài, cũng không
chờ Trương Khởi trả lời.
Nhìn bóng lưng của hắn một hồi, lại thấy A Lục sôi nổi chạy vào. Thấy Trương Khởi, nàng liền cười cong mắt.
Cười cong mắt thì cũng thôi đi, nàng cái gì cũng không nói, chỉ là vây quanh Trương Khởi, vừa chuyển động vừa cười khúc khích.
Trương Khởi bị nàng xoay quanh đầu liền choáng váng, không nhịn được cười hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì vui mừng, nói mau lên."
Mắt hạnh của A Lục liền chuyển một cái, khuôn mặt cũng hơi đỏ lên: "A Trắc nói, hắn sẽ theo ta đến Trần."
Thấy con ngươi Trương Khởi yên lặng như nước nhìn mình, A Lục ngượng
ngùng cúi đầu. Lắc lắc vạt áo nói: "Hắn nói, chúng ta vừa đến Trần liền
kết hôn...."
Nói tới chỗ này, A Lục ngẩng đầu lên, đỏ mặt, nói tiếp: "A Khởi, đến lúc đó chúng ta xây một đại viện, canh tác chừng trăm mẫu ruộng. Còn nữa,
ta cùng A Trắc sẽ ở trồng trước viện đủ loại hoa cúc, đến mùa thu, ngươi ở trên đó chơi xích đu, như vậy nhất định sẽ rất đẹp."
Mùa thu? Mùa thu năm nay sẽ có cảnh đẹp như vậy sao? Trương Khởi cũng quay đầu, nhìn lên trời mà mất hồn.
Qua tháng giêng, Lan Lăng Vương cùng văn võ bá quan liền theo Tân Đế đến Nghiệp thành.
Mấy ngày nữa, bệ hạ lại muốn vội vàng chùa Nam Giao, ở thái miếu, tất cả mọi người không được rời đi.
Theo một câu bãi triều của bệ hạ, tất cả chúng thần nhất lượt giải tán.
Ra khỏi đại điện, chúng thần tụ chung lại một chỗ nghị luận, chứng kiến
Lan Lăng Vương cùng với Tiêu Mạc, thì dám người kia bao gồm cả phụ thân
của Trịnh Du, Trịnh Văn Thành cũng là Thượng Thư tam phẩm giống với Tiêu mạc, cùng nhau quăng tới những ánh mắt ý vị sâu xa.
Trịnh Văn Thành nhìn bóng dáng cao lớn của Lan Lăng Vương, mấy lần cất
bước chuẩn bị tiến lên, nhưng nghĩ tới tính tình của người trước mắt này thì lại chần chừ.
Trong lúc lão đang chần chừ lưỡng thì Lan Lăng Vương đã đi ra khỏi hoàng cung.
Lúc này, ngoài tiếng xe ngựa truyền đến, đồng thời còn có tiếng giễu cợt lịch sự: "Quận Vương thật có nhã hứng, đến Nghiệp thành, mà không trở
về nhà lại đến ở tửu lâu?"
Đây chính là giọng nói của Tiêu Mạc.
Lan Lăng Vương lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại.
Thấy hắn rét lạnh mà nhìn chằm chằm vào mình, Tiêu Mạc tự nhiên cười một tiếng, đang chuẩn bị nói thêm câu nữa, lại nghiêng mắt nhìn thấy một
người, không khỏi giễu cợt nói: "Thời gian sau bão tuyết, chính là thời
tiết trốn chạy tốt nhất, Quận Vương nếu như còn muốn lấy được mỹ nhân,
lúc này cũng không thể thư giãn."
Nói tới chỗ này, hắn lại cười to nói: "Chúng ta đi."
Dứt lời liền nghênh ngang rời đi.
Lan Lăng Vương quay đầu lại. Đập vào mắt chính là Lan Lăng Vương phi --
Trịnh Du đang ngồi ngay ngắn ở trên xe ngựa, nước mắt ròng ròng nhìn
hắn.
Thấy Lan Lăng Vương giục ngựa chuẩn bị rời khỏi, Trịnh Du vội vàng gọi:
"Trường Cung." Xe ngựa đến gần Lan Lăng Vương, Trịnh Du nén lệ, si ngốc
nhìn hắn thút thít nói: "Trường Cung, trở về phủ thôi.... Đã về đến
Nghiệp thành rồi."
Nàng duy trì tư thế cực kỳ ưu nhã, nhưng nước mắt trên mặt, lại khó có thể che giấu vẻ yếu ớt.
Lan Lăng Vương quay đầu lại nhìn về phía nàng.
Thấy hắn rốt cuộc cũng nhìn mình, Trịnh Du tươi tỉnh trở lại, cười lên
một tiếng, trên mặt vẫn nén lệ, nhưng nụ cười lại vô cùng rực rỡ, tâm
tình kìm nén không nói ra được làm cho người khác thật đau lòng.
Mà ánh mắt của Lan Lăng Vương cũng có chút hoảng hốt.
Hắn nàng, đột nhiên, gọi khẽ: "A Du."
"Vâng, Trường Cung." Âm thanh dịu dàng mà mềm mại, lại lộ ra vẻ hiền thục.
"Lúc A Khởi lừa gạt ta nhưng lại lại luôn thể hiện ra vẻ mặt giống với
ngươi bây giờ. Ta nhìn đã nhiều, nên nhìn một cái liền biết ngay là thật hay giả."
Hắn từ từ nói: "Tựa như ngươi giờ phút này, là đang oán hận ta? Nếu oán hận thì không cần cười đến đau thương như thế!"
Nghe thấy thế nụ cười trên mặt Trịnh Du lập tức cứng đờ.
Lan Lăng Vương gật đầu một cái, lại nói: "Chính là như vậy, nét mặt
ngươi bây giờ mới đúng." Hắn thở dài một tiếng, nhẹ nhàng mà nói: "A Du, ngươi đã nghe được, A Khởi không có chết, nàng chỉ chạy trốn mà thôi,
nên ta lập tức có thể tìm nàng trở lại. Có một số việc, không thể nào
bào chữa, ngươi có điều kiện gì cứ nói ra, chúng ta hòa ly thôi..."
Khó khăn lắm mới nói đến hai chữ "Hòa Ly", Trịnh Du đột nhiên phát hiện
ra một tiếng rít chói tai, đâm rách bầu trời, khiến mọi người ở giữa ngã tư đường cả kinh đều đồng loạt nhìn về phía này.
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1