Trương Khởi lấy làm kinh hãi, nàng kinh ngạc nhìn gã sai vặt này, "Ta cũng có thể đi sao?"
Gã sai vặt gật đầu nói: "Lang quân nhà nô tài đã nói, bức thêu của tiểu cô tử đã bán cho một quý nhân, hai ngày trước quý nhân đó hỏi người thêu.
Lần này, quý nhân đó cũng tham gia bữa tiệc. Lang quân nói, vừa khéo
mượn cơ hội này, cho tiểu cô tử trình diện, tránh cho tiểu cô tử tài
năng xuất nhưng mà lại để cho người ta chà đạp."
Là vậy sao?
Trương Khởi không ngờ Tiêu Mạc sẽ suy nghĩ cho nàng như vậy.
Cắn môi suy nghĩ một lúc, Trương Khởi khẽ nói: "Ta muốn gặp lang quân nhà ngươi."
Gã sai vặt lại nhếch miệng, cười he he nói: "Lang quân nhà nô tài lại nói
đúng rồi, ngài nói dù nô tài có nói như vậy, cô cũng không hoàn toàn tin nô tài. Vậy, tiểu cô tử, xin mời!"
Đối mặt với sự giễu cợt của
gã sai vặt, Trương Khởi chỉ mím môi cười một tiếng, trong lòng không
khỏi thầm giật mình: Tiêu Mạc này thật đúng là có tài, phản ứng của mình bị hắn đoán trúng hết.
Hai người một trước một sau đi trên đường nhỏ, cách nhau khá xa.
Không bao lâu, Trương Khởi đứng lại, bên hồ nhỏ cách nàng trăm bước, Tiêu Mạc quả nhiên đứng ở đó, nhưng hắn đang cúi đầu, không biết nói gì với một
tiểu lang của Trương phủ.
Gã sai vặt bước nhanh tới bên cạnh Tiêu Mạc. Thấy hắn xuất hiện, Tiêu Mạc liền quay đầu nhìn Trương Khởi. Nhìn
thấy nàng, Tiêu Mạc cười cười.
Trương Khởi xấu hổ cười lại một tiếng, lúc này mới thấy yên lòng.
Nàng cúi đầu đi về phía trước.
Không bao lâu, gã sai vặt đuổi theo. Trương Khởi dừng bước, khẽ nói: "Đa tạ ý tốt của lang quân nhà ngươi, có điều...." Cắn răng, nàng không đè nén
được nghẹn ngào mà khẽ khóc không ra tiếng: "Tâm ý của Tiêu lang, A Khởi cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng ta bây giờ còn chưa thể. . . ." Nàng
cúi thấp người, xoay người rời đi trong ánh mắt đồng tình của gã sai
vặt.
Nàng bây giờ còn chưa thể, nếu như nàng trời sinh chỉ có
tướng mạo thanh tú, mượn cơ hội này xuất hiện, cũng có thể được Trương
phủ coi trọng, gả cho quan nghèo làm vợ, hoặc gả cho con cháu nhà quan
lại có danh tiếng, phong độ bất phàm làm vợ lẽ.
Nhưng, nàng không muốn. . . . .Không bao lâu nữa, dung nhan nàng nở rộ, đến lúc đó, sự
che giấu vụng về của nàng không lừa được những kẻ quyền quý đã trải qua
nữ sắc kia. Đến lúc đó, vừa có bề ngoài xinh đẹp vừa tài danh trác tuyệt như nàng, sẽ chỉ được coi là vật đầu cơ kiếm lợi.
Trương thị sẽ
giấu nàng ở nơi đó, tìm đúng cơ hội, bán nàng với giá cao nhất. Trong
lúc này, nàng vẫn chưa làm chủ được vận mệnh của mình, kết cục tương lai e rằng không bằng cả kiếp trước.
Trương Khởi đi tới đi lui, đột nhiên có người chợt xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng vội vã ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu liền đối mặt với Trương Cẩm.
Trương Cẩm hơi nhếch môi, nhìn chằm chằm vào nàng không hề chớp mắt. Vẻ mặt phức tạp không rõ.
Trương Khởi hoảng hốt: Chẳng lẽ nàng ta đã thấy cảnh tượng vừa rồi?
Đúng như nàng nghĩ, Trương Cẩm ngẩng đầu hỏi, "Tiêu lang tìm ngươi làm gì?"
Chán ghét nhíu mày, Trương Cẩm nói thẳng: "Ngươi không cần kiếm cớ, gã
sai vặt vừa rồi tìm ngươi là người của Tiêu Lang. Tiêu Lang tìm ngươi
làm gì?"
Thấy Trương Khởi nghiêm mặt muốn giải thích, Trương Cẩm
vung tay lên, lại nói: "Thật ra thì cũng không quan trọng. Dù Tiêu lang
có thích thì cũng làm gì được? Nếu đại phu nhân không mở miệng, ta hứa
có thể giúp ngươi trở thành một thiếp của Tiêu lang, nhưng bây giờ, ngay cả thị thiếp ngươi cũng không đủ tư cách. Tiêu lang nói đúng, người như ngươi, ta không cần thiết phải để ý."
Trương Cẩm cắn môi nhìn về hướng gã sai vặt rời khỏi, suy nghĩ một lúc, đảo mắt nhìn Trương Khởi,
"Ngươi đi chuẩn bị đi, tối nay ta muốn dẫn ngươi đi dự tiệc!"
Nhìn vào con mắt trợn to của Trương Khởi, Trương Cẩm ngạo mạn cười một
tiếng, "Ngươi không phải cần phải cảm kích ta, nhớ tắm rửa sạch sẽ, bữa
tiệc như vậy không bẩn thỉu nóng bức giống ở nông thôn." Dứt lời, Trương Cẩm kiêu ngạo xoay người.
Cho đến khi bóng lưng Trương Cẩm biến mất, Trương Khởi mới phản ứng lại: Ta phải tham gia bữa tiệc sao?
Phải tham gia bữa tiệc sao?
Đôi mắt Trương Khởi xoay vài vòng, thầm nghĩ: Tham gia bữa tiệc theo cách này cũng không tồi.
Trương Khởi trở lại phòng.
A Lục đang bận rộn ra ra vào vào, miệng còn ngâm nga bài hát. Một lát
sau, thấy Trương Khởi đi vào cửa cũng không lên tiếng, nàng vén mái tóc
ướt mồ hôi lên, chớp chớp mắt nhìn Trương Khởi, kêu: "A Khởi?"
Trương Khởi nghiêng đầu nhìn nàng.
A Lục cười nói: "A Khởi, ngươi đang nghĩ gì vậy, sao không nói tiếng nào."
Trương Khởi cúi đầu vuốt ve ngọc bội bên hông, nói: "Ta phải tham gia bữa tiệc của Tiêu phủ tối nay."
"Thật ư?" A Lục vui mừng nhảy lên.
Đưa tay lên trước chắn lại, tranh cho A Lục bổ nhào tới, Trương Khởi cười
nói: "Ngươi đừng vui mừng, ta không định dẫn ngươi đi."
"Tại sao?"
Trương Khởi phụt cười một tiếng, ngón trỏ để lên cái miệng hơi cong lên của nàng, khẽ nói: "Ta tự có lý do."
Đây không phải là lời nàng ta được hỏi, Trương Khởi cũng không muốn nói thêm gì.
A Lục buồn buồn ừ một tiếng, tiếp tục làm việc, không được một lúc, trong phòng lại vang lên tiếng hát của nàng.
Trương Khởi cười nói: "Đừng hát nữa, đi đun ít nước nóng giúp ta tắm rửa. Nhanh đi."
Tắm rửa thay quần áo xong, Trương Khởi ngồi trước gương đồng, nhìn bản thân đoan trang trong gương. A Lục đứng ở sau lưng nàng, chải mái tóc dài ẩm ướt cho nàng.
Nắm một lọn tóc trong lòng bàn tay, A Lục đột nhiên cảm khái: "A Khởi, ngươi thật đẹp."
Nàng không có chú ý tới, khi nhắc tới từ "đẹp" thì thân thể Trương Khởi cứng đờ, vẫn khẽ nói: "Tóc A Khởi đen nhánh, soi rõ bóng người, ta chưa từng thấy mái tóc nào đẹp như vậy. Còn nữa, làn da của A Khởi trắng noãn,
những vị hoàng phi chăm sóc tỉ mĩ chưa chắc đã bằng ngươi. Còn có A Khởi mặt của ngươi. . . . . ."
Trương Khởi ngắt lời nàng, nín cười nói: "Mèo khen mèo dài đuôi sao? Hơn nữa, A Lục ngươi gặp hoàng phi người ta lúc nào vậy?"
A Lục nghẹn lời.
Nàng đang định phản bác, Trương Khởi đã đứng lên, váy áo trên người nàng đều được Trương phủ phát. Thế gia như Trương phủ, váy áo bốn mùa tất nhiên
phải được may thật cẩn thận, vật liệu may mặc cũng không thể kém.
Lùi về phía sau một bước, Trương Khởi nhìn mình trong gương đồng từ khoảng
cách thật xa. Mặt của nàng càng ngày càng trắng nõn mềm mại, mắt cũng
thế, trong veo như nhiễm màn sương mê ly như có như không, cánh phấn
hồng hơi cong. . . . .Thời gian thật sự trôi quá nhanh!
Cầm lược
lên, chải tóc che trán, trong lời lẩm bẩm bất mãn của A Lục, Trương Khởi nói: "Không còn sớm, ta phải đi đây." Nàng cho khăn tay mới thêu vào
ngực, ngoái đầu lại nhìn A Lục, "Ta không có ở đây, ngươi cẩn thận một
chút."
Dứt lời, nàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhìn nàng dần
dần đi vào ánh chiều tà, A Lục hơi hoa mắt, một hồi lâu nàng thì thầm:
"Ta quên chưa nói, A Khởi càng ngày càng cao, eo thon, mông cong, rất
đẹp đấy."
Trương Cẩm không nói Trương Khởi phải đợi nàng ở đâu.
Khi nàng thấy Trương Khởi trên đường nhỏ thông ra cửa hông, cúi đầu, tĩnh lặng mà khéo léo thì không khỏi kinh ngạc nhíu mày.
Trương Khởi chạy bước nhỏ đi đến.
Đi tới bên cạnh Trương Cẩm, Trương Khởi cúi người, khẽ giọng nói: "A tỷ,
muội tới rồi." Cũng không đợi Trương Cẩm nói gì, nàng tự động đứng ở sau hầu gái A Lam đứng sát bên Trương Cẩm.
A Lam là gia sinh tử con
gái của đầy tớ trong nhà, đã sớm được tổ tiên Trương thị ban cho họ
Trương. Cũng có mặt mũi trong đám hạ nhân. Đây là lần thứ hai nàng và
Trương Khởi gặp mặt.
Nhìn sang Trương Khởi, thấy nàng mặc dù vẫn
mặc lụa mỏng bươm buớm các cô tử hay mặc, cách ăn mặc này cũng có phần
trắng trong thuần khiết, điệu bộ khép mi buông mắt lại không hề có vẻ
thanh quý của tiểu cô tử, còn giống một hầu gái hơn nàng ta. Khóe miệng A Lam khẽ nhếch lên, không để ý tới Trương Khởi nữa, mà đi về phía trước
một bước đến gần Trương Cẩm.
Tối nay đến Tiêu phủ tổ chức yến
hội, trừ Trương Cẩm, còn có sáu cô tử Trương thị con vợ cả. Họ đã ngồi
lên xe từ lâu, chỉ chờ mỗi Trương Cẩm.
Nhìn thấy Trương Khởi như
một tỳ nữ, nhắm mắt theo đuôi sau lưng Trương Cẩm, chúng cô tử nhìn liếc mắt rồi không thèm để ý nữa: Cô tử con vợ cả luôn coi muội muội cùng
cha khác mẹ của mình là tỳ nữ mà sai bảo là chuyện đâu đâu cũng có.
Trương Cẩm vừa đến là có thể lên đường. Lúc đó vừa đúng trời chiều, nửa rặng
mây như bông được ánh mặt trời nhuộm đỏ, bầu trời lộng lẫy biết bao.
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1