Trong quán rượu.
Phòng của Lan Lăng Vương vẫn đèn dầu sáng rỡ. Từ khi Cao Trường Cung đến ở, quán rượu này cơ hồ thành một phủ Lan Lăng vương khác, chẳng những
hộ vệ dày đặc, xe ngựa còn ra vào tấp nập.
Nhìn Phương lão đứng đằng trước, Lan Lăng Vương vừa xoa đôi mắt đã đỏ
lên, vừa nói: "Phương lão, ta rốt cuộc cảm thấy, hôm nay A Du có cái gì
không đúng."
Phương lão ngẩn ra, nói: "Có cái gì không đúng?"
"Uh."
Sau khi kể lại chuyện gặp phải Trịnh Du vào ban ngày, hắn cau mày nói:
"Muội ấy lớn tiếng thế, khiến mọi người vây xem, cũng không biết là vô
tình hay cố ý? Mới vừa nghe ta nói muốn hòa ly thì hai mắt muội ấy trợn
tròn. Ta biết muội ấy phẫn nộ, nhưng chỉ chớp mắt, muội ấy lại dịu dàng
có lễ, biến hóa này thật quá nhanh. Cả tỳ nữ kia liên tiếp hỏi tới. . . . ." Hắn cười khổ nói: "Sao lại có phần như khi A Khởi xảo trá dùng kế?"
Nói tới chỗ này, hắn quyết ý không nghĩ nhiều nữa, phất tay ra lệnh: "Thông báo người vương phủ, lưu ý Vương phi."
"Vâng"
Đảo mắt ba ngày đã qua.
Theo thời gian trôi qua, sắc mặt của Lan Lăng Vương càng ngày càng khó coi, chân mày cũng càng chau càng sâu.
Một ngày kia, hắn nhận được chim bồ câu truyền tin đến, sắc mặt liền
thay đổi. Buổi tối hôm đó, hắn tự giam mình ở trong phòng, không ngừng
uống rượu một mình.
"Cốc cốc cốc" Phương lão nhẹ nhàng gõ cửa, kêu: "Quận Vương."
Một hồi lâu, âm thanh mệt mỏi khàn khàn của Lan Lăng Vương mới truyền đến, "Đi vào."
Phương lão đi vào.
Ông vừa vào liền thấy Lan Lăng Vương ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đôi tay bụm mặt thật chặt, cùng với mảnh vụn của bình rượu bị hắn ném đầy đất.
Chẳng lẽ lại uống say?
Phương lão liền vội vàng tiến lên.
Ông cúi người xuống, mới vừa thu thập một nửa, liền nghe Lan Lăng Vương nói: "Nàng ấy trốn."
Phương lão ngẩn ra.
Lúc này, Lan Lăng Vương tựa như khóc tựa như cười, lại nói: "Nàng ấy
chạy trốn tới Chu. . . . Bên người nàng ấy có cao nhân che chở, người nọ giúp nàng ấy trốn đi."
Phương lão thầm than một tiếng, nhỏ giọng nói ra: "Quận Vương. Trương cơ chạy trốn, dù sao cũng tốt hơn nàng ấy bị chết."
Lời vừa nói ra này, thật đúng ý của Lan Lăng Vương, hắn dần dần an tĩnh lại.
Nhìn thấy hắn an tĩnh. Phương lão thở phào nhẹ nhõm. Thời gian này Quận
Vương càng ngày càng phiền não, càng ngày càng phiền não, ông biết, Quận Vương hận không thể lập tức tìm được Trương cơ, lập tức ôm Trương cơ
vào trong ngực, không bao giờ buông ra nữa. Nay biết nàng ấy còn sống,
lại trơ mắt nhìn nàng ấy càng cách càng xa. Chẳng những đuổi không kịp,
mà khi ngài ấy chịu đau khổ thì nàng ấy còn nằm trong ngực nam nhân
khác, vui vẻ cười vui với người ấy. Loại đau này, không dễ chịu hơn khi
chưa biết tung tích nàng ấy là bao nhiêu.
Lại nói, Trường An và Tấn Dương, cách xa nhau tuy chỉ có hơn một ngàn
bốn trăm dặm. Nhưng dù sao cũng là hai quốc gia. Quận Vương dù không để ý gì, nhưng muốn đi Trường An, cũng phải nghĩ cho kỹ.
Mấu chốt nhất chính là. Mỗi khi trì hoãn một ngày, liền thêm một phần
biến hóa. Có lẽ ngày tiếp theo, tung tích của Trương Khởi sẽ hoàn toàn
thoát khỏi sự nắm giữ của Quận Vương. Tựa như mẹ đẻ của Quận Vương, ngài ấy biết bà ấy còn sống, nhưng dù tìm thế nào cũng vĩnh viễn không tìm
ra.
Cự ly xa nhất trên đời, có lẽ không phải thiên nhân ngăn cách, mà là
biết ngươi vẫn còn, lại rời đi càng ngày càng xa, cho đến không cách nào chạm được. . . . .
Được thiếu niên cao quý anh tuấn đó mời vào nhà gỗ, dọc theo đường đi Trương Khởi đều nghĩ thầm trong lòng.
Sống chung với Tô Uy lâu như vậy, nàng tin tưởng hắn tạm thời sẽ không hại nàng.
Nhưng Tô Uy dẫn mình tới chỗ nam nhân này là có ý gì?
Trong nhà gỗ bố trí mộc mạc đơn giản, trong phòng chỉ bày một bộ quân cờ.
"Mời ngồi." Từng cử động của thiếu niên đều lộ vẻ cao quý khiêm tốn, tác phong nhanh nhẹn làm cho người ta thần phục. Trương Khởi cúi đầu, đáp
nhẹ một tiếng, ngồi xuống đối diện hắn
Ngẩng đầu lên, thiếu niên cao quý lẳng lặng nhìn Trương Khởi, ưu nhã hỏi "Ngươi nói ngươi họ Lý?"
Trương Khởi cúi đầu, "Vâng"
Thiếu niên cười nhẹ một tiếng.
Tiếng cười của hắn trong mà sáng, cứ như các loại ngọc hạng chất chạm vào nhau, lộ ra vẻ công chính bình hòa quý khí.
Hắn cười nói: "Trương thị, ngươi quên chúng ta đã gặp mặt?"
Lời vừa nói ra này, mặt Trương Khởi không khỏi đỏ lên, nàng nắm tay thì thào nói ra: "Ta. . . . . ."
Không đợi nàng giải thích, thiếu niên đã lạnh nhạt mà uy nghiêm nói:
"Không cần nói xin lỗi, ngươi đã muốn họ Lý, vậy thì họ Lý đi."
Trương Khởi mắc cỡ đỏ mặt, thì thào nói ra: "Vâng"
"Xem ra ngươi không có ấn tượng gì với ta, ta giới thiệu một chút, ta họ Vũ Văn, tên Ung, còn gọi là Nỉ La Đột Ba. Ngươi cứ gọi ta là Nỉ La Đột
Ba đi."
"Vâng"
"Đến nơi này, không cần thận trọng như thế. Cứ xem ta là bằng hữu của ta đi."
"Uhm."
Thật không phải Trương Khởi muốn gò bó, nhưng người ở trước mắt này nàng đúng là biết, lần trước tới Chu với Lan Lăng vương, nàng đã nhớ kỹ dung nhan của hắn ta.
Ở trong trí nhớ trước kia của Trương Khởi, hắn có thể xem là người vĩ đại nhất mà nàng đã biết.
Người khúm núm, nhát gan thuận theo trước mặt Vũ Văn Hộ, cho tới bây giờ chỉ là dáng vẻ tự vệ của hắn. Thiếu niên này, thiếu chút nữa thành lập
sự nghiệp thiên thu. Thiếu chút. . . . .
Nhưng Trương Khởi là một mỹ nhân hiếm thấy, dù thận trọng lo lắng, cũng lộ ra một vẻ đẹp khiến người ta thương hại.
Nhìn thiếu nữ giơ tay nhấc chân không chỗ nào không lộ phong tình trước
mắt, nghĩ đến lúc gặp nàng vào một năm trước, lúc đó dù nàng cũng đẹp,
nhưng lại không yêu kiều thùy mị như giờ.
Vũ Văn Ung cười nói: "Biết đánh cờ không?"
"Biết." Đương nhiên biết. Trương Khởi chẳng những biết đánh cờ, đánh còn khá giỏi. Dù sao, đạo đánh cờ chính là phải thận trọng. Trương Khởi vốn là người thông tuệ có tính toán, còn học hai đời, tự nhiên không yếu.
Vũ Văn Ung đẩy bàn cờ vào giữa, nói: "Cầm cờ đen hay cầm cờ trắng."
Trương Khởi mềm nhẹ nói: "Thiếp nguyện cầm cờ đen."
"Người cầm cờ đen đi trước, mời ——"
"Vâng"
Theo từng viên cờ đen rơi vào bàn cờ, Vũ Văn Ung từ từ thu hồi nụ cười hài hước.
Vũ Văn Ung chơi cờ rất giỏi, hiểu về âm thầm xâm chiếm địa bàn của người khác, hắn không nhường Trương Khởi mấy quân, cũng chỉ là hắn quen tôn
kính đối phương, xem tất cả mọi người là đối thủ chân chính.
Nhưng hắn không ngờ, mỹ nhân yếu ớt, tuyệt sắc vô song trước mắt này thật đúng là một cao thủ chơi cờ.
Đoạn đường này, hắn minh giết ám sát, nàng lại luôn có thể từ đầu mối nhận thấy được ý đồ của hắn. Tiến tới chống đỡ chặt chẽ.
Chơi cờ được một nửa thì Vũ Văn Ung đã nổi lên hăng hái, hắn ngồi thẳng
người, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm vào bàn cờ. Đã hoàn toàn thu
hồi lòng khinh thường.
Chơi được một nửa thì một người áo đen đi vào. Thấy hai người đang đánh cờ kịch liệt liền đứng ở một bên chờ đợi .
Qua hai khắc đồng hồ, Vũ Văn Ung mới cười ha hả, phất quân cờ nói: "Ngươi thua!"
Trương Khởi thua rồi, thua cho hắn ba con.
Nhưng nàng vẫn có phần không phục, thiếu nữ xinh đẹp mím chặt môi. Mặt mày như tranh vẽ rịn mồ hôi, hai gò má
ửng đỏ, bởi vì ảo não mà sức sống bừng bừng.
Trương Khởi không chú ý tới nét mặt hai nam nhân trong phòng đều đã biến hóa. Người áo đen kia chỉ nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng cúi đầu, mà Vũ Văn Ung thì ánh mắt trầm xuống, mới mỉm cười dõi mắt.
Trương Khởi cắn môi, đột nhiên giòn giã nói: “Lần nữa.”
“Được, lần nữa.” Vũ Văn Ung đã hồi lâu chưa chơi sảng khoái thế. Lập tức cười ha hả đồng ý rồi.
Khi hai người chuẩn bị chơi lần nữa thì người áo đen kia tiến lên một bước, nói nhỏ mấy câu bên tai Vũ Văn Ung.
Trương Khởi cách gần tất nhiên nghe được rất rõ ràng, “Trước khi Tề chủ
Cao Diễn chết bởi vì Lan Lăng Vương Cao Trường Cung vội vàng cưới thê
sủng cơ Trương thị của hắn không muốn ở dưới cơ người khác liền giả
chết. Nhưng Trương cơ được cao nhân tương trợ, thoát khỏi Lan Lăng Vương Cao Trường Cung và Tiêu thượng thư đất Tề.”
Người áo đen kia mặt không thay đổi tiếp tục nói: “Ba ngày trước, nữ tử
này đi theo Công Tào Tô Ngũ lang bí mật tới Trường An, Tô Uy bởi vì đến
chỗ Vũ Văn Hộ để giải trừ hôn ước với công chúa Tân Hưng, nên bị Vũ Văn
Hộ giam cầm. Nữ tử này mới bị người ta đưa đến đây.”
Vũ Văn Ung khẽ cười nói: “Tô Ngũ lang này thú vị. Hắn ta muốn nhờ trẫm bảo vệ người trong lòng của hắn ta sao?”
Người áo đen kia tự nhiên sẽ không trả lời.
Mà Trương Khởi, cũng khép mi buông mắt, lặng lẽ ngồi ở chỗ đó, thật giống một đóa hoa thược dược.
Vũ Văn Ung phất phất tay, ý bảo người áo đen kia lui ra xong, liền hỏi Trương Khởi “Cần nhường không?”
Ngươi chỉ hơn ta chút xíu thôi.
Trương Khởi lập tức trợn to mắt. Nàng trừng mắt liếc hắn một cái xong,
mới nghĩ đến thân phận của người trước mắt này, lập tức khó chịu ngột
ngạt nói: “Không cần”.
Vũ Văn Ung hứng thú nhìn vẻ biến hóa trên mặt nàng, cười nói nhỏ: “Tính
tình hiếu thắng như thế, sao lại chịu cho chủ mẫu lấn áp? Cao Trường
Cung này thật là không biết ngươi.”
Nghe Vũ Văn Ung nhắc tới Cao Trường Cung, Trương Khởi rũ con mắt, vẻ
hoảng hốt đau lòng chợt lóe lên từ trên mặt của nàng. Một hồi lâu, nàng
mới cắn môi trả lời: “Uh, sự sống còn của Trương Thị A Khởi không phải
người như Trịnh phi có thể quyết định. Dù phải chết, ta cũng sẽ chết ở
trong tay chính mình!”
Nàng nói ra những lời này xong, một hồi lâu cũng không có nghe được âm thanh của Vũ Văn Ung, không khỏi ngẩn đầu nhìn hắn.
Nét mặt Vũ Văn Ung có chút hoảng hốt. Hắn kinh ngạc nhìn xem phía sau
nàng, đột nhiên phất qua bàn cờ một cái, đứng lên. Chắp tay đi tới bên
cửa sổ, nhìn mây bay trên trời, Vũ Văn Ung đột nhiên nói: “Hay! Hay cho
dù phải chết, ta cũng sẽ chết tong tay chính mình!”
Hắn quay đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Trương Khởi, nói: “Giai nhân thế
này, thật là lần đầu mới thấy.” Xác thực đúng là lần đầu mới thấy, hắn
cũng không biết, một mỹ nhân xuất thân hèn mọn, lại có chí khí thế này,
hoặc là nói, hắn chưa từng biết một vị phụ nhân, cũng có tự ái và cao
ngạo giống như trượng phu.
Được hắn khen, mặt của Trương Khởi đều đỏ, cả người kích động. Nàng
không có cách nào không kích động, người trước mắt này, ở trong trí nhớ
của nàng, chính là người được vạn dân kính ngưỡng.
Nàng đỏ mặt, thẹn thùng, tay chân luống cuống đứng ở nơi đó, chỉ chớp mắt từ một phụ nhân dõng dạc trở thành nữ tử yếu đuối.
Cặp mắt Vũ Văn Ung sáng lên, hắn mỉm cười nói: “Nếu Tô ngũ lang đưa
ngươi tới đây, vậy ngươi cứ ở. Vũ Văn Hộ dù ngang ngạnh hơn, thì bên
cạnh ta xuất hiện mỹ nhân tuyêt sắc như ngươi, lão ta cũng sẽ không nhăn trở.”
Chẳng những không ngăn trở, còn có thể cẩu cũng không được chứ? Nữ sắc
họa nước, Vũ Văn Hộ dã tâm bừng bừng, ước gì hoàng thượng là hôn quân
chỉ thích hưởng lạc.
Đảo mắt, Vũ Văn Ung thở dài nói: “Thường nghe người ta khen Tô Lang, cho đến hôm nay mới biết là kỳ tài.”
Mỹ nhân tuyệt sắc như Trương Khởi, mặc kệ đi tới chỗ nào, đều là một
miếng thịt thơm có thể làm cho nam nhân nổi thú tính. Hơi không cẩn
thận, chính là rơi vào hang hổ, không còn ngày tự do. Tô Uy này ở lúc
nguy cấp, còn đưa nàng đến bên cạnh mình, thứ nhất, tỏ rõ tin tức của
hắn tin thông, biết chỗ ở của mình, thứ hai, hắn ta đoán được tính tình
của phụ nhân này, biết nàng ta hợp ý mình. Thứ ba, hắn ta cũng coi như
sáng tỏ phẩm tính của mình, đoán được mình sẽ không dày xéo mỹ nhân tính tình cương liệt này giống những con sói đói kia! Thứ tư, hắn ta hiểu rõ ý của Vũ Văn Hộ, biết Vũ Văn Hộ ước gì mình trầm mê nữ sắc.
Một cuộc cờ nho nhỏ, chẳng những che chở ngườ yêu, còn lấy lòng mình, càng làm cho mình thất rõ tài của hắn ta.
Tô Uy Tô ngũ lang, quả nhiên bất phàm.
Vũ Văn Ung đưa mắt nhìn Trương Khởi đang lộ ra vẻ mặt đã hiểu, cất bước
đi tới, “Không phải muốn đánh cờ sao? Hãy đại chiến mười hiệp với trẫm!”
“Dạ, bệ hạ.”
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1