Nàng còn chưa nói hết.
Tiêu Mạc liền phát hiện tim của mình nhảy lên bình bịch. Hắn khẩn trương nhìn Trương Khởi, bởi vì mong đợi cùng khát vọng, ngón tay có chút co
rút.......
Một hồi lâu, hắn khàn giọng nói: "Được.". Một chữ này vừa nói ra, hắn mới phát hiện nó nghẹn đến lợi hại.
Nghe hắn nói ra chữ "được" này, Trương Khởi cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.
—— Thế là đã thuận lợi đi bước thứ hai
Tiêu Mạc si ngốc nhìn nàng một hồi, mới quay đầu đi.
Tiếp tục thưởng thức ngọn lửa đầy trời , hắn nhẹ giọng nói: "Nếu hộ vệ
Cao Trường Cung ngựa không ngừng vó, buổi trưa ngày mai, hắn liền có thể biết được tin ngươi đã bị chết cháy."
Nói tới chỗ này, hắn quay đầu mắt không chớp nhìn Trương Khởi. Thấy
gương mặt tuyệt mỹ toát ra nhất mạt buồn bã cùng tự giễu, môi hắn giật
giật, cuối cùng liền nói: "Chờ hắn trở lại Tấn Dương, nhanh nhất cũng
phải hai ba ngày. Chỉ là bệ hạ đối với ngươi luôn để ý, chỉ sợ tối hôm
nay sẽ phái người đi qua rồi."
Tiêu Mạc nghiêm túc nói: "Chỉ là A Khởi yên tâm, tất cả dấu vết ta đều
đã xóa đi, sẽ không có người nào phát hiện ra ngươi còn sống." Nói tới
chỗ này, hắn nhận ra giọng nói của mình cũng có chút mất mát.
A Khởi ở trước mặt người nước Tề biệt tích, chẳng phải hắn vĩnh viễn
cũng sẽ không có cách nào quang minh chính đại có được nàng?
A Khởi kiêu ngạo như vậy, nàng làm sao có thể cho phép mình làm người
phòng ngoài? Nữ nhân như nàng, chỉ có danh phận cùng kính trọng, mới có
thể lưu lại lòng của nàng, mới có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện,
trường trường cửu cửu đi theo. Nếu không, hắn sớm muộn cũng sẽ dẫm lên
vết xe đổ của Lan Lăng Vương.
Lại nói, theo như lời A Khởi, thời gian này tất cả mọi con mắt ở Nghiệp
Thành cùng Tấn Dương đều sẽ nhìn chăm chú về phía hắn. Vì kế an toàn,
trong mấy tháng này, hắn chỉ có thể để Trương Khởi ở bên ngoài, không
thể đến thăm nàng, cũng sẽ không thường xuyên liên lạc.......
Nghĩ tới đây, mày Tiêu Mạc liền cau lại.
Trương Khởi cũng là không biết hắn đang suy nghĩ đến cái này.
Nàng như cũ ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn ngọn lửa ngất trời ở phủ Lan Lăng Vương , nghe nơi đó truyền tới âm thanh gào thét.
Một hồi lâu, Trương Khởi nhỏ giọng mà nói: "Ngủ đi, đêm dài lắm mộng,
sáng mai còn đưa ta xuất thành nữa." Nếu như không phải là hắn giữ lại
thì thật ra tối hôm qua vừa về tới Tiêu phủ đã có thể ra khỏi thành .
Nhưng hắn lại không muốn nhanh như vậy đã phải chia lìa với nàng, luôn
luôn không muốn.
"Được." Trong miệng nói được, nhưng Tiêu Mạc vẫn không chớp mắt, như si như say , vui vẻ nhìn Trương Khởi.
Thẳng qua một hồi lâu sau, hắn rốt cuộc mới nói: "Ngươi mệt rồi, đi nghỉ ngơi thôi." Hắn xoay người trả lại cho nàng một mảnh thanh tịnh.
Trương Khởi làm sao mà ngủ được cơ chứ?
Trời mới vừa tờ mờ sáng, nàng liền được một vị phụ nhân hầu hạ hạ rửa mặt.
Phụ nhân kia mặc vào cho nàng một bộ y phục màu xanh dương nhạt, cực kỳ
bình thường, đồ mà thứ dân vẫn thường dùng, sau đó lại lấy ra một chút
thuốc bột, bôi lên trên mặt của nàng.
Không bao lâu, nàng ta mỉm cười nói với Trương Khởi: "Phu nhân, nhìn vào gương một chút, xem có hài lòng không?" Nàng ta lại nói: "Về sau tiểu
phụ nhân sẽ đi theo bên người phu nhân, vì phụ nhân thay đổi hình dạng."
Trương Khởi quay đầu, chống lại một gương mặt vàng đen. Trong gương, mặt kia vẫn là ngũ quan của nàng, chỉ là con ngươi đã được phác thảo vài
nét bút, khiến cho đuôi mắt xếch lên, biến thành một đôi mắt hạnh. Thậm
chí, bên cạnh mũi còn thêm một nốt ruồi thật to .
Gương mặt này loáng thoáng còn có thể thấy một phần dáng vẻ của Trương Khởi.
Bất quá chỉ cần không phải đối mặt với Lan Lăng Vương, thì ứng phó với người bình thường như vậy cũng là đủ rồi.
Kỳ thật sử dụng kỹ thuật của chính nàng, chỉ cần nguyên liệu đầy đủ,
cũng có thể hóa trang được hiệu quả như thế này. Xem ra phải thu thập
nhiều một chút những nguyên liệu mà phụ nhân đã sử dụng.
Lập tức, Trương Khởi nức nở một tiếng. Nàng cầm lấy bạch đoạn, vây quanh hông của mình ba vòng, lại đi vào đôi giày Tiêu Mạc đặc chế ở đáy có
lót thêm một tầng nệm trắng. Sau đó đem tóc uốn thành búi tóc phụ nhân,
rồi vây khăn trùm đầu lên.
Khi nàng giả trang xong, lần nữa đứng lên thì đã có dáng vẻ cao gầy của
một người thứ dân bình thường. Nhìn kỹ, diện mạo mặc dù có đen, mắt mặc
dù hơi tròn, vẫn còn lộ ra hai phần kiều mị. Chỉ là phải thật cẩn thận
mới có thể nhìn ra được.
Gật đầu một cái, Trương Khởi nhỏ giọng nói: "Không tệ. Ngươi đi ra ngoài đi."
Phụ nhân kia vừa đi, A Lục liền chạy tới đây. Nàng lại gần Trương Khởi,
nhỏ giọng mà nói: "A Khởi, vàng ta thu hồi lại rồi." Hôm qua lúc hoàng
hôn ra khỏi chỗ kia, Trương Khởi đang mải ngẩn người, Tiêu Mạc lại vội
vàng khắc phục hậu quả, người hầu cửa vội vàng trông chừng Trương Khởi
thì A Lục đã thừa dịp này vội chạy ra khỏi Phủ Thượng Thư , từ tửu lầu
kia mang về một ngàn lượng hoàng kim.
A Lục so với Trương Khởi vẫn khỏe mạnh hơn, là đứa nhỏ đã quen cực khổ
từ bé, mười tám mười chín cân vàng đặt ở dưới váy dài, nàng chỉ cần dùng một tay nâng lên, vẫn nhấc lên được. tuy vậy cũng không thể cầm quá
lâu.
Trương Khởi gật đầu một cái, nàng nhẹ giọng nói: "Tốt lắm, chúng ta đi
ra ngoài đi." A Lục cũng trang điểm giống như nàng, vô cùng tầm thường,
cửa thành mở rộng ra , xe ngựa Trương Khởi là chiếc xe đầu tiên ra khỏi
thành. Bởi vì Lan Lăng Vương không chạy về, tất cả mọi người vẫn còn đắm chìm trong tin tức Trương cơ đã chết, nên nàng ra khỏi thành vô cùng dễ dàng.
Tiêu Mạc đưa nàng ra ngoài, là cửa thành phía Tây, cùng hướng với Kiến Khang phía Bắc Nam Viên.
Rời cửa năm, sáu trăm dặm có một tòa thành lớn khác chính là Bắc Sóc
Châu. Mặc dù không bì kịp với Tấn Dương phồn hoa, nhưng cũng là một trấn quan trọng của nước Tề . Vì đề phòng Đột Quyết, Nhu Nhiên, hoàng đế
nước Tề cử 180 vạn phu đến đây xây Trường Thành, trước sau tổng cộng hơn 2000 dặm. Tới hiện tại, thành Bắc Sóc Châu có thể nói là thành có tường rào vững chắc, trăm nghề phồn vinh.
Ở trong thành trì này, Tiêu Mạc đã sớm chuẩn bị tốt phủ đệ. Đem Trương
Khởi an bài ở chỗ này, vượt qua khỏi ngoài dự liệu của mọi người. Coi
như Lan Lăng Vương thực không chết tâm, coi như bệ hạ có phái người tìm
kiếm khắp nơi, cũng chỉ có thể là phương hướng Đông Tây. Tiêu Mạc thầm
nghĩ, chỉ chờ qua mấy tháng, người đất Tề quên mất Trương Khởi là ai,
hắn liền có thể tới đây ở cùng với nàng.
Người của Tiêu Mạc an bài Trương Khởi vào trong phủ đệ xong, liền lặng
yên không tiếng động lui xuống. Chỉ để lại ba mươi hộ vệ hung hãn, cùng
mấy tỳ nữ, mười bà vú già.
Lan Lăng Vương lần nữa tỉnh táo thì đã là giữa trưa.
Hôm nay là mùng ba tháng mười năm công nguyên 561, năm nay là năm rắn. Trương Khởi hơn 14 tuổi, sinh năm thỏ(mèo).
Mùa đông năm nay, hình như đặc biệt tới trễ. Đã đến tháng mười rồi, mặt
trời vẫn còn nhô cao, bầu trời sáng choang, chiếu lên người bỏng rát.
Vô hồn trống rỗng mà nhìn xà ngang hồi lâu, Lan Lăng Vương mới tỉnh táo
lại: A Khởi đã chết, nàng dùng một cây đuốc, tự thiêu mình trong ngày
đại hôn của hắn, trong lòng nàng thì ra giờ nào khắc nào cũng đang nghĩ
tới việc hắn cưới thê. Nàng từng ngây thơ tùy hứng như vậy, ngay trước
mặt đám quyền quý bọn họ mà nói, nàng muốn hắn cưới nàng.
Nhưng hắn lại không có cưới nàng.
Sau đó, nàng lại hồđồ nói, hắn muốn kết hôn, hắn có chánh thê, nàng sẽ phải gả cho lang quân.
Hắn đương nhiên không cho phép.
Sau đó nữa, nàng ở trước mặt hắn giả vờ như nhận mệnh. Nàng ngàn y trăm
thuận, mềm mại kiều mị, nàng sẽ ôm cổ hắn, hận hận cắn mũi của hắn, cắn
xong, lại cười duyên lại hôn lại liếm làm cho hắn giận sôi lên. Thỉnh
thoảng, lúc đêm khuya nàng cũng sẽ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc nàng rét lạnh sẽ lật người nằm sấp ở trên ngực của hắn ngủ, trong
lúc hắn ngủ mơ mơ màng màng thì lại nén lệ không chớp mắt mà nhìn hắn,
đột nhiên lại đưa chân ra, kiên trì không ngừng muốn đem hắn đá xuống
sàng tháp.
... ...
Tất cả hắn đều nghĩ qua, nhưng lại không nghĩ tới, nàng sẽ chọn cái chết.
Đúng vậy, nàng đã chết rồi.
Hắn cưới thê, cho nên nàng đã chết
Nghĩ tới đây, Lan Lăng Vương lảo đảo bò dậy, bất tri bất giác, đưa tay nắm lấy bội kiếm treo trên tường.
... ... Nơi ngực này thật là quá đau quá đau rồi, làm hắn thở dốc không
ngừng. Hắn hiện tại chỉ muốn tạo một vết thương lên nơi nào đó, có lẽ
đây là biện pháp duy nhất có thể dời đi đau đớn trong lòng.
Không biết tại sao, từ hôm qua khóc xong, hắn liền không rơi lệ được nữa.
Mặt ngốc ngốc nhìn tới hoa văn trên vỏ kiếm, hắn lại cúi đầu, kinh ngạc
mà nhìn nhìn bàn tay rộng mở của mình, đột nhiên cảm thấy trong trời đất này nơi nơi phồn hoa, thật sự rất không thú vị.
Đang lúc này, trong lúc bất chợt, bầu trời bên ngoài, dần dần tối xuống.
Ngay sau đó, một tràng tiếng bước chân hốt hoảng truyền đến, trong tiếng bước chân, còn có vô số tiếng gào hoảng sợ: "Nhanh, mau gõ trống".
"Trời ạ, Thiên Cẩu Nhật Thực".
"Ông trời, ông đang trừng phạt người đời sao?".
"Mới mấy ngày thanh tịnh, mà hôm nay lại tới? Ông trời bất nhân, ông trời thật bất nhân ".
Trong từng trận khóc rống, tiếng reo hò khàn cả giọng, cửa phòng bị
người ta nặng nề mở ra, Phương lão xông vào trong phòng. Lão vừa nhìn
thấy Lan Lăng vương nắm vỏ kiếm, sợ đến sắc mặt tái nhợt. Lập tức bổ
nhào về phía trước, tước bỏ bội kiếm, trong miệng lại sợ hãi kêu lên:
"Trường Cung, không xong rồi, Thiên Cẩu Nhật Thực, ông trời muốn hạ hình phạt xuống rồi.".
Thấy Lan Lăng vương còn đang ngây ngẩn, Phương lão lại lập tức nói: "Văn Võ Bá Quan toàn bộ đã chạy tới hoàng cung, Quận Vương mau đi đi. Đến
trễ, bệ hạ sẽ càng tức giận hơn".
Phương lão dắt Lan Lăng Vương đi tới trong sân, vừa đem hắn đẩy lên xe
ngựa. Lan Lăng Vương đột nhiên quay đầu lại nói: "Phái người, mau tiến
về hai phía Đông Nam tìm kiếm Trương cơ".
"Tìm kiếm Trương cơ?" Phương lão đầu tiên là ngẩn ngơ, đảo mắt lão liền
nói: đúng rồi, phải tìm kiếm, chỉ cần tìm kiếm thì Quận Vương vẫn còn có hy vọng, lập tức lớn tiếng đáp: "Dạ, lão nô lập tức an bài".
Theo bầu trời càng ngày càng đen, đám người chạy trên mặt đất lại càng
ngày càng hốt hoảng. Mỗi một lần Thiên Cẩu Nhật Thực , cũng sẽ xuất hiện đại tai biến, loại hình phạt của trời xanh này, không thể tránh thoát
được .
Lúc này, ngay cả Tiêu Mạc, cũng không có tâm tình để ý tới chuyện của
Trương Khởi. Tất cả Văn Võ Bá Quan cũng liên tục không ngừng chạy về
hoàng cung.
Bọn họ có thể tưởng tượng, bệ hạ đang ở trong cung sẽ hốt hoảng lo lắng
cỡ nào: ông trời giáng tội, bất kỳ một quân vương nào cũng không dám
khinh thường.
Không quá lâu, mặt trời liền xuất hiện một lần nữa trên không trung. Chỉ là Thiên Cẩu Nhật Thực đã mang tới khủng hoảng, lại khó tiêu thật lâu.
Hốt hoảng đàm phán hoà bình, một ngày lại đi qua rồi.
Tháng mười năm Công nguyên 561, ngày Bính Tý một ngày khiến cho người
dân nước Tề vĩnh viễn không thể nào quên. Một ngày này, Cao Diễn gần hai mươi bảy tuổi xuất ngoại săn thú thì một con thỏ thoát ra, ngựa hắn
đang cười kinh hoảng, xốc hắn xuống mặt đất, té gãy xương sườn, từ đó
bệnh không dậy nổi.......
Cao Diễn nếu như không thể bảo vệ hoàng triều nước Tề, sẽ đem chính sự giao vào trong tay ai?
Vì vậy, từ trong triều đến ngoài triều, bắt đầu trào tuôn sóng ngầm ,
Văn Võ Bá Quan, quyền thần quý nữ, cũng bị cuốn vào trong đó, Tề quốc,
lọt vào trong một dòng xoáy vô hình.
Lúc tin tức Cao Diễn bệnh tình nguy kịch truyền vào Bắc Sóc Châu thì Trương Khởi cùng A Lục đang ở trong sân thêu hoa.
Người mang tin tức đem nguyên do chuyện này nói một lần xong, vừa cung
kính đưa lên thư tay của Tiêu Mạc, vừa nhỏ giọng mà nói: "Phu nhân, thời cơ gấp gáp như thế, người ở phủ Thượng Thư không đủ, phải mượn đi mấy
hộ vệ." Chỉ sợ Trương Khởi lo lắng, người mang tin tức lại nói: "Thượng
Thư nói rồi, chỉ là mượn tạm , lập tức sẽ gặp trả lại. Phu nhân ngàn vạn lần không được khẩn trương."
Nghe được câu này, Trương Khởi ngẩng đầu lên, dịu dàng đáp: "Ý của Tiêu
Lang cận thân rất hiểu. Các hạ đem ba mươi hộ vệ này đi thôi. Thời khắc
mấu chốt , ngàn vạn lần không thể bởi vì một vị phụ nhân như ta mà làm
hỏng đại sự."
Nói lời này xong nhịp tim Trương Khởi đập có chút nhanh, bước thứ ba đã tới rất gần rồi.
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1