Rõ ràng hán tử kia
không muốn Trương Khởi tiếp tục đề tài này nữa liền cau mày lớn tiếng
nói: "Được rồi, được rồi, phía trước có một ngôi chùa, chúng ta vào đó
nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục hành trình."
Lời của hán tử gầy gò thu hút lực chú ý của hai người còn lại làm họ chuyên tâm lên đường.
Trương Khởi từ từ hạ màn xe xuống, trong khoảnh khắc nàng cúi đầu, nàng có thể thấy hán tử kia đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình.
Màn xe hạ xuống, Trương Khởi cắn môi thầm nghĩ: Không biết mình bứt dây động rừng như vậy có làm hắn thay đổi chủ ý?
Trong lúc vươn về phía trước, nàng tiện tay cầm lấy một quyển sách bằng lụa
mỏng trên vách xe ngựa, ngoài bìa sách có viết "Sơ học vỡ lòng". Trương
gia là đại gia tộc, trên người nàng chảy huyết mạch cao quý của bọn họ
nên nhất định nàng phải biết chữ. Mà bên nhà ngoại chỉ là địa chủ nông
thôn, một gia tộc nghèo khó như vậy không có tư cách, cũng không có cơ
hội biết chữ.
Vì vậy, dù nàng đã nhận biết được những chữ này, nhưng suốt dọc đường đi vẫn phải giả bộ như không biết.
Chăm chú nhìn quyển sách lụa, Trương Khởi tiếp tục suy nghĩ.
Cũng không biết đi thêm bao lâu, giọng của bà Ôn bên ngoài truyền tới, "Đã đến Tự Miếu, tiểu thư mau chuẩn bị một chút."
Trương Khởi cúi đầu đáp rồi cầm mũ có mạng che đội lên đầu, sau đó còn sửa
sang trang phục thêm một lần nữa. Lúc xe ngựa dừng lại, bà Ôn cũng đi
tới đỡ nàng bước xuống xe.
Đập vào tầm mắt là một ngôi Tự Miếu cũ nát, trông vào cũng biết đã hoang phế khoảng hai năm.
Nhóm người định ở lại đây ăn tối rồi tìm nơi tá túc.
Do không nhớ rõ đám thổ phỉ kia ra tay ở đâu, Trương Khởi chỉ có thể cảnh
giác quan sát xung quanh. Chỗ này có rất ít người qua lại, mấy đám ruộng nhỏ cũng bị cỏ dại mọc thành bụi che khuất. Cuối tầm mắt còn có một lán rộng của người đi làm nông, lúc muốn ăn cơm thì có thể qua đó nổi lửa.
Trương Khởi động tâm, đã đồng hành cũng với ba nô bộc tới từ đại gia tộc ở
Kiến Khang, nàng cũng hiểu được phần nào tính cách của bọn họ. Lập tức,
Trương Khởi nhìn vào lán mà vui vẻ nói: "Bà Ôn, không biết A Hoa tỷ tỷ
bây giờ là đang cho gà ăn hay đang ăn cơm đây? Hì hì, mấy người bạn ở
cùng quê với ta, nếu biết ta được sống trong cẩm y ngọc thực, không biết họ sẽ hâm mộ tới mức nào."
Giọng nàng thanh thúy, trong veo như suối nguồn, dù lời nói dung tục nhưng lại khiến người nghe không thấy chán ghét.
Bà Ôn phụ trách dạy dỗ nàng nói: "Cô tử, cô phải nhớ cô họ Trương, sau này không được thoải mái nói ra những lời này."
Bị nhắc nhở, Trương Khởi đỏ mặt, cuống quít nói: "Vâng."
Nàng lặng lẽ ngước mắt nhìn bà Ôn và hán tử trung niên kia đang ngẩng đầu
nhìn về thôn nhỏ phía xa. Bọn họ lớn lên ở Trương gia từ nhỏ, trong
thành Kiến Khang, thỉnh thoảng cũng chạm mặt mấy tên thứ dân nông thôn,
nhưng có ai nhìn thấy bọn họ mà không tỏ vẻ cung kính, hâm mộ? Nhớ lại
cảm giác đó quả thật là tuyệt mỹ. Lần này ra ngoài vất vả như vậy, tội
gì mà không chạy tới thôn nhỏ kia khoe khoang.
Vì vậy, người đàn
ông trung niên lên tiếng: "Nếu tiểu thư nhớ nhà, chúng ta có thể tới
thôn phía trước dùng cơm, thuận tiện còn có thể kiếm được một nhà dân để nghỉ ngơi."
Hắn vừa dứt lời, hán tử gầy gò đã vội la lên: "Còn
xa như vậy, ta đói bụng lắm rồi, chúng ta cứ ăn cơm ở đây đi." Ánh mắt
tam giác đảo quanh, chẳng lẽ, đây chính là địa điểm hắn hẹn với đám đạo
tặc?
Trương Khởi lạnh lùng nghe bà Ôn cười nói: "Mặt trời còn
chưa xuống núi, cũng không cần ăn cơm vội như vậy. Dù sao ăn xong cũng
phải tìm một chỗ tá túc. Không bằng nghe theo lão Phương tới thôn nhỏ ở
trước mặt đi."
Bà Ôn cũng đồng ý.
Hán tử gầy gò luống
cuống tới lớn tiếng nói: "Cứ ăn cơm ở đây đi. Đám dân đen kia ai nấy đều đều nước mũi chảy ròng, hôi chết người, tới đó ăn cơm có thể nuốt trôi
không?"
Lời này của hắn khiến bà Ôn và lão Phương chần chừ.
Quả nhiên trong lòng người này có quỷ!
Trương Khởi thầm rủa không tốt rồi ảo não nói: "Ngươi nói gì vậy? Bọn họ hôi
thối ở đâu? Dù quần áo trên người họ hơi cũ, nhưng ai cũng là người sạch sẽ cả." Nàng tin, nếu những người nông dân này không phải dân đen tới
Kiến Khang làm việc thì họ chính là dân đen làm việc gần quê ngoại nàng, mà những người đó cũng khá là sạch sẽ.
Hán tử trung niên gật
đầu, bà Ôn cũng nói: "Nói cũng phải, đám dân đen chúng ta gặp ở Kiến
Khang cũng sạch sẽ lắm. Ngay cả nhà ngoại của tiểu thư cũng khá sạch sẽ, thư thái."
Bà Ôn nói tới đây liền quay lại nhìn hán tử gầy gò,
ngạc nhiên nói: "Lão Trung, hôm nay ngươi làm sao vậy? Lại còn phải bắt
bẻ như vậy?"
Nói tới đây, hán tử gầy gò không dám lên tiếng can
ngăn nữa. Hắn cắn răng, âm thầm nhìn Trương Khởi thống hận: Tiểu tiện
nhân này đã nói vậy thì ta cũng chẳng thể ép buộc. . . . .Thôi thì cứ
tùy cơ hành động.
Bà Ôn thấy hắn không ngăn cản nữa bèn cùng hán tử trung niên kia chất đồ đạ lên xe rồi vội vàng giục ngựa đi về phía thôn nhỏ.
Hai khắc sau, xe ngựa đã chạy vào trong thôn.
Thôn này cũng không nhỏ, cả thôn có khoảng năm, sáu trăm hộ gia đình. Khi
thấy bọn họ đến, mấy đứa trẻ đang chơi đùa trong thôn hô hoán. Mà những
thôn dân cách đó không xa cũng chạy tới chỉ trỏ vào bọn họ.
Ánh
mắt kính sợ của đám thôn dân khiến đám người bà Ôn rất thoải mái, nhưng
còn đám trẻ con, chúng lại hôi rình bởi hỗn hợp nước mũi và mồ hôi như
lời hán tử gầy gò.
Nhưng đã tới đây thì đâu còn lý gì rời đi. Sau khi hán tử trung niên tới chào hỏi hộ dân trông sạch sẽ tinh tươm nhất ở đây liền chạy xe vòng quanh thôn thu nồi và bếp về nấu thức ăn.
Chủ nhân nông hộ kia cũng biết họ ghét bỏ nên không dám mở miệng bảo họ nấu ăn bằng đồ của mình mà chỉ lặng lẽ nấp ở nhà kế bên nhìn sang.
Nô bộc bận rộn, người làm chủ nhân như Trương Khởi chỉ cần đội mũ che mặt, đoan chính ngồi trong phòng.
Trương Khởi chú ý trong lúc ba người kia bận rộn thì hán tử gầy gò đã kiếm cớ
chạy ra ngoài chuẩn bị nước, một lần đi mất tới hơn nửa canh giờ. Khi
hắn quay về, đồ ăn đã chín, bát đũa cũng đã được dọn ra.
Đưa mắt
nhìn hán tử gày gò, hai tay Trương Khởi bắt đầu xoắn vào nhau, trong
lòng thầm nghĩ: Nhất định là hắn đi liên hệ với những đạo tặc kia. Cũng
không biết bọn họ sẽ bỏ qua cho mình hay còn có âm mưu gì khác?
Hừ! Hán tử kia chỉ là hạ nhân trong Trương phủ, gia tài và tính mạng của
hắn đều nằm trong tay chủ nhân Trương phủ. Thứ người như thế không ai
truy cứu thì cũng thôi đi, nhưng nếu làm cho người khác hoài nghi, hắn
cũng không chiếm được thứ tốt gì!
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1