Duy Nhược Hề nghe đến cái tin tức này mới vui vẻ một chút, rốt cục không cần phải tiếp tục uống cái loại dịch dinh dưỡng vô vị kia nữa
Những chuyện còn lại chỉ là dọn dẹp sạch chiến trường cùng trị liệu tốt những người bị thương. 2 giờ liên tục chiến đấu Duy Nhược Hề vẫn luôn bên cạnh Duy Hạo bởi vì vậy mà Duy Hạo một chút bị thương cũng không có hơn nữa Duy Nhược Hề còn phát hiện ra thể thuật của Duy Hạo phi thường lợi hại. Bình thường những sinh vật kia căn bản không đến được bên người của Duy Hạo. Duy Nhược Hề như thế mới phát hiện Duy Hạo đã trưởng thành không cần một bà chị như cô cứ ở bên cạnh quản lý.
Trận chiến này không có nhiều người bị thương cho nên Duy Nhược Hề chỉ ngồi yên một chỗ nghỉ ngơi cũng không có đi lên hỗ trợ. Hơn nữa lúc này chỉ có mấy vết thương nhẹ mà thôi, Duy Nhược Hề sợ dẫn người chú ý nên cũng không có tiến vào không gian đổi lại nước rửa vết thương.
Tấn Bằng bây giờ đang chú ý nhất cử nhất động của Duy Nhược Hề, muốn nhìn một chút cô làm thế nào mà đem nước kia đổi hết. Nhưng mà nhìn cả ngày cũng chỉ thấy Duy Nhược Hề dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi thôi.
Tấn Bằng có chút không tin vẫn chạy tới bồn uống thử nước trong bồn nhưng mà phát hiện nước này là nguồn nước đã được tiêu độc mấy lần vẫn như cũ phát ra một cỗ mùi lạ khó chịu, căn bản không phải nước lần trước có hương vị ngọt ngào trong lành.
“Kỳ quái a, chẳng lẽ thật sự không phải cô ấy đem nước đổi?” Tấn Bằng lầm bầm lầu bầu nói.
Sau khi mọi người dọn dẹp xong chiến trường Duy Nhược Hề lại dùng tinh thần lực đem toàn bộ Bắc Lâm Thành tra xét một lần nữa phát hiện không còn một con sinh vật của Mông Lãnh Tinh cầu nào. Quân đội thấy như thế mới thông tri cho cư dân bên trong hầm trú ẩn có thể trở về nhà.
Xử lý xong những người bị thương mọi người mới trở lại chiến hàng, kế tiếp lại qua 5 giờ bay mọi người sẽ chính thức về đến Nam Lâm Thành. Bởi vì sử dụng tinh thần lực quá nhiều cho nên Tấn Bằng bố trí cho Duy Nhược Hề một phòng để nghỉ ngơi đợi cho tinh thần lực phục hồi trở lại.
Khi đã đến Nam Lâm Thành vẫn là Duy Hạo đến gõ cửa đánh thức Duy Nhược Hề. Đại khái bởi vì lần này là công lao hỗ trợ của Duy Nhược Hề cho nên thượng tướng đã an bài cô đến ở phòng chiêu đãi của quân khu 4. Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ rồi cũng đồng ý. Dù sao hiện tại mới chỉ qua hơn 4 ngày, Duy Nhược Hề còn muốn ở trong này chơi một thời gian rồi mới trở về.
Đến cửa phòng Duy Nhược Hề liền đi vào còn Duy Hạo thì phải trở về để báo danh. Duy Nhược Hề bảo Duy Hạo sau khi báo danh thì trở lại đây.
Chờ Duy Hạo đi xa Duy Nhược Hề vào phòng đóng cửa lại sau đó vọt vào không gian hái một quả đào gặm.
“Ai, Đào Đào, hiện tại một ngày không ăn quả trên thân của tụi em chị sẽ không thoải mái. Mấy ngày nay thiếu chút nữa thèm chết chị. Chậc chậc ăn ngon thật.” Duy Nhược Hề vừa ăn vừa chép miệng.
“Hừ, chị Tiểu Hề, mỗi khi chị vào chỉ tìm trái cây trên người tụi em.”
“Đúng vậy chị Tiểu Hề, tụi em mặc kệ, chị kể chuyện xưa cho tụi em nghe đi.” Bình Bình cùng Anh Anh cũng phụ họa muốn Duy Nhược Hề kể chuyện xưa cho tụi nó nghe.
Duy Nhược Hề bởi vì tâm tình tốt liền đồng ý kể chuyện xưa cho tụi nó nghe, cô lại đến bên hồ nước bắt cá bên trong làm một cái canh cá, lại làm thêm một phần cua hấp kế đó lại làm thêm vài món ăn nữa chuẩn bị chờ Duy Hạo lại đây cùng nhau ăn.
Cô còn thuận tiện hái một ít trái cây trên thân ba cây ăn quả đợi khi ăn xong thì có hoa quả để tráng miệng.
Duy Nhược Hề ngồi nướng cá Minh Đại Vương ở một bên nuốc nước miếng lại lầm bầm, “ Thật là thơm nga, hóa ra cá còn có thể làm theo cách này. Um nhất định phải nhớ kỹ. Duy Nhược Hề, tôi cũng muốn ăn cô giúp tôi làm một con như vậy đi.” Minh Đại Vương lại năn nỉ Duy Nhược Hề nướng cho nó một con cá.
Duy Nhược Hề nướng 3 con cá khoản nửa cân một con, cô tính cho Duy Hạo hai con còn chính mình một con không thèm nhìn vẻ mặt nuốc nước miếng cùng yêu cầu của Minh Đại Vương.
“Muốn ăn thì tự đi nướng đi.” Duy Nhược Hề trực tiếp từ chối thỉnh cầu của Minh Đại Vương liền bưng đồ ăn cùng hoa quả ra ngoài phòng.
Ba con cá nướng, một nồi canh cá, một lồng cua hấp còn có củ cải xào, xà lách trộn lại thêm cơm trắng nữa. Duy Nhược Hề chuyên tâm ngồi chờ Duy Hạo trở lại cùng ăn.
Không lâu sau Duy Nhược Hề liền nghe được thanh âm của Duy Hạo ở bên ngoài kêu mở cửa. Thế là Duy Nhược Hề phi thường hưng phấn chạy tới mở cửa ra.
Nhưng vừa mở cửa cô liền trợn tròn mắt ngoài cửa trừ bỏ Duy Hạo còn có thêm một người con trai khác. Một người thanh niên nhìn rất thoải mái, Duy Nhược Hề không biết nên hình dung người này như thế nào, chỉ cảm thấy cậu ta đứng cùng một chỗ với Duy Hạo nhìn vô cùng thuận mắt và thoải mái. Anh ta không có đẹp mặt như Duy Hạo nhưng mà làm cho người ta khi nhìn vào có một cảm giác thoải mái.
Một đầu tóc đặc hữu của quân nhân, một thân quân trang sạch sẽ vẻ mặt thì mỉm cười. Vóc dáng cao hơn một mét tám khoản sàng sàng với Duy Hạo. Người này mỉm cười nhìn chằm chằm Duy Nhược Hề đang phát ngốc.
Nguyên nhân Duy Nhược Hề giật mình không phải là người con trai này làm cho người ta cảm thấy thoải mái mà bởi vì không ngờ em trai cô lại dẫn lại đây một người khác. Hiện tại bên trong còn bày la liệt đồ ăn cùng hoa quả.
“Chị, đây là chiến hữu của em tên là Cẩn Du.” Duy Hạo thật không ngờ chị cậu lại giật mình nhìn bọn họ như vậy.
Duy Nhược Hề hiện tại đang rối rắm không biết có nên để cho bọn họ tiến vào hay không. Nếu cho họ vào người này sẽ phát hiện một bàn đồ ăn ở kia.
“Chị, chị làm sao lại đứng ngốc ra đó?” Duy Hạo quơ quơ tay trước mắt Duy Nhược Hề sau đó đặt tay lên vai cô, kéo ngược cô vào bên trong. Cẩn Du cũng cùng đi vào theo.
Vào phòng Duy Hạo mới trợn tròn mắt. Cậu rốt cục biết vì sao chị cậu lại mang cái vẻ mặt ngốc nghếch nhìn chằm chằm cậu cùng Cẩn Du.
Chính giữa phòng là một cái bàn, bên trên bày thức ăn vừa nhìn là biết mỹ vị cùng một sọt hoa quả đầy ắp.
Duy Hạo cảm thấy nhức đầu, hiện tại mới buổi sáng hơn 9h ai biết rằng chị cậu lại làm ra một đống đồ ăn để sẵn kia chứ.
Cái người kêu Cẩn Du dường như cũng choáng váng, anh ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn thức ăn dường như không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra bởi vì trong quân đội đương nhiên sẽ không có mấy thứ này.
Trong phòng cả ba người đều là vẻ mặt ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cái bàn ăn kia.
Cẩn Du há miệng thở dốc, chỉ chỉ cái bàn!
Duy Nhược Hề thì vẻ mặt mờ mịt nhìn người con trai trước mắt này không rõ anh ta rốt cuộc muốn nói gì.
“Chị, anh ấy sẽ không nói, là hỏi trên bàn là chuyện gì xảy ra.” Duy Hạo thay chiến hữu của mình giải thích. Duy Hạo cũng thật sự không biết phải giải thích như thế nào với chiến hữu của cậu là chuyện gì đang diễn ra. Bởi vì Duy Hạo không ngờ rằng chị cậu lại bày một bàn đồ ăn như vậy. Còn không gian dị năng của chị làm sao mà nói cho người ngoài nghe được.
Bình luận
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1