chương 134/ 182

"Tôi cũng không biết sao lại thế này.” Cẩn Du cũng là một bộ thần sắc mê man.

“Đại khái khoản nửa giờ trước tôi còn nơi nơi tìm kiếm cô nhưng mà tôi bỗng nhiên phát hiện sơn mạch, cây cỏ, hồ nước toàn bộ biến mất không thấy chỉ còn lại một vùng đất đen mênh mông.”

Cẩn Du cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, rõ ràng anh đang ở bên trong sơn mạch nhưng đột nhiên cảnh sắc liền thay đổi.

"Đúng rồi, Nhược Hề, tại sao cô lại đi vào bên trong cái động kia, hơn nữa cái động kia là chuyện gì xảy ra?” Cẩn Du cảm thấy Duy Nhược Hề rơi vào cái động là một chuyện vô cùng quỷ dị.

Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ mở miệng nói: "Tôi cũng không rõ ràng chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái động lớn sau đó tôi cảm nhận được một lực kéo, kéo tôi vào bên trong động, đến khi tôi ngã xuống xung quanh chỉ là một mảnh tối đen. “

Duy Nhược Hề nói đến đó thì có chút bất an ngẩn đầu lên nhìn Cẩn Du một cái lại tiếp tục nói: “Bởi vì chung quanh đều tối nên tôi cũng không dám lộn xộn, chờ khi tỉnh táo trở lại thì đã thấy mình đứng đây.”

Duy Nhược Hề dứt lời xong lại tiếp tục nhìn Cẩn Du, cô sợ hãi lời nói dối của mình bị Cẩn Du phát hiện.

Còn Cẩn Du cũng chỉ trầm tư một hồi rồi mỉm cười với Duy Nhược Hề nói:” Không có việc gì thì tốt rồi.” Cẩn Du cũng không có hoài nghi lời nói của Duy Nhược Hề, dù sao nơi này quá mức kỳ quái. Cái động kia đột nhiên xuất hiện và biến mất vô cùng quỷ dị cho nên Cẩn Du vô cùng tinh lời nói của Duy Nhược Hề. Với Cẩn Du mà nói thì chỉ cần Duy Nhược Hề bình an thì quá tốt rồi.

Cẩn Du lại tiến đến đánh giá Duy Nhược Hề một trận phát hiện cô không có thương tích gì mới hoàn toàn yên tâm buôn lỏng đáy lòng đang thắt chặt.

“Nhược Hề, tôi nghĩ chúng ta đang ở bên dưới Thiên Nhai, chỉ là không hiểu tại sao cảnh sắc, cây cối đột nhiên biến mất toàn bộ.” Cẩn Du còn nghĩ đến những hình ảnh cùng cảnh tượng trước đó đều là ảo tưởng mà thôi.

Duy Nhược Hề mờ mịt lắc đầu, hiện tại trong đầu cô đều là chuyện đã xảy ra bên trong sơn động kia. “Chúng ta đi xem một chút.” Hiện tại Duy Nhược Hề tò mò nhất chính là câu nói kia của Dạ còn hai cái vòng tay tên người cô nữa. Ngoài ra đào nguyên cùng sơn mạch kia rốt cuộc chạy đi nơi nào?

Cẩn Du gật gật đầu, sau đó cùng với Duy Nhược Hề đi chung quanh nhìn xem một lượt nhưng mà vẫn không thấy được đầu mối gì, cô chỉ biết đi theo sau Cẩn Du tiến về phía trước.

Tinh thần của Duy Nhược Hề có chút hoảng hốt, trong đầu cô là một mảnh hỗn độn, từ khi vào sơn động đến giờ thì đầu óc hoàn toàn không nghĩ được chuyện gì rõ ràng.

Đi theo sau Cẩn Du được một đoạn Duy Nhược Hề cảm giác được Duy Bảo Bảo từ bên trong không gian đi ra.

"Bảo Bảo, không có việc gì?" Duy Nhược Hề nhìn Bảo Bảo bay tới bay lui trên đầu thì kinh hỉ kêu lên.

Cẩn Du đang đi phía trước nghe được tiếng động ở đằng sau thì vội vàng quay lại liền phát hiện Duy Bảo Bảo đang bay trên đỉnh đầu Duy Nhược Hề, dường như nó lại trưởng thành hơn rất nhiều.

“Mẹ ~, con không sao, chỉ là vừa rồi cảm thấy rất lạ sau đó là rất buồn ngủ.” Duy Bảo Bảo bay hai vòng trên đỉnh đầu của Duy Nhược Hề sau đó lại đáp xuống, “Mẹ ~ hai người leo lên đi.”

Duy Nhược Hề cùng với Cẩn Du tiến đến leo lên người Duy Bảo Bảo. Dù sao nơi này rộng lớn như vậy hai người bọn họ cứ đi bộ thì không biết phải đi đến khi nào.

Ngồi ngốc trên lưng Duy Bảo Bảo, Duy Nhược Hề thử dùng tinh thần lực thăm dò tình huống xung quanh rồi cô mới giật mình phát hiện tinh thần lực đã khôi phục trở lại.

"Cẩn Du, tinh thần lực của tôi đã khôi phục trở lại.” Duy Nhược nằm úp sấp trên lưng Duy Bảo Bảo quay đầu nói với Cẩn Du ở phía sau.

“Dị năng cùng tinh thần lực của tôi cũng khôi phục trở lại, kể từ khi chung quanh biến thành đất đen thì tôi phát hiện dị năng của mình khôi phục lại.” Thanh âm của Cẩn Du cùng với tiếng gió vù vù truyền vào lỗ tai của Duy Nhược Hề.

“Để tôi dùng tinh thần lực kiểm tra một chút xem chúng ta có phải vẫn đang bên dưới Thiên Nhai hay không.” Duy Nhược Hề vừa nói xong đã đem tinh thần lực phóng thích ra bên ngoài, qua nửa ngày cô mới thở ra một hơi.

"Nhược Hề, thế nào?"

"Chúng ta vẫn đang bên dưới Thiên Nhai.” Duy Nhược Hề nhẹ nhàng đáp lời với Cẩn Du, khi cô dùng tinh thần lực kiểm tra đã phát hiện ra vách Thiên Nhai ở một chỗ cách nơi này rất xa.

Qua vài giờ sau Duy Bảo Bảo đã mang theo Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du bay lên phía trên Thiên Nhai.

Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du có chút cảm thán đứng ở mặt trên của Thiên Nhai mang theo chút sợ hãi nhìn xuống bên dưới.

"Chúng ta trở về đi." Duy Nhược Hề nhìn Cẩn Du một cái, có chút mỏi mệt mở miệng nói. Hiện tại cô mong muốn được trở về nhà hảo hảo tắm một cái sau đó nằm ngủ trên một cái giường thật êm.

“Được.” Cẩn Du lên tiếng sau đó liên hệ tới Mĩ Sỉ kêu một toa xe đến đón hai người bọn họ, nếu không gọi toa xe thì hai người bọn họ không biết phải đi bao lâu mới về đến Mĩ Sỉ được, với lại đã lên đến đây rồi thì hai người bọn họ không còn dám cưỡi Bảo Bảo nữa vì sợ có người nhìn thấy.

Hiện tại Duy Bảo Bảo đã biến trở về nhỏ bằng bàn tay đang đậu trên vai Duy Nhược Hề.

"Nhược Hề, sau khi trở về chúng ta phải báo cáo với Thường bí thư như thế nào?” Cẩn Du cười hỏi Duy Nhược Hề.

Duy Nhược Hề cau mày nghĩ nghĩ nói: "Cứ nói là không có phát hiện cái gì dị thường đi. Nếu chúng ta nói cho bọn họ chuyện gì xảy ra bên dưới thì phỏng chừng sẽ có rất nhiều người đi xuống bên dưới Thiên Nhai tìm kiếm đào nguyên.”

Duy Nhược Hề cùng với Cẩn Du đã đem cảnh sắc mà hai người bọn họ thấy được bên dưới thành một hồi ảo giác.

Cẩn Du nghe xong cũng gật đầu mở miệng nói:” Qủa thật không nên nói cho Thường bí thư biết chuyện xảy ra bên dưới, bằng không sẽ có rất nhiều người mạo hiểm đi xuống Thiên Nhai. Tuy rằng bên dưới không còn thế ngoại đào nguyên nhưng mà đường xuống dưới rất là nguy hiểm. Nếu không có Duy Bảo Bảo thì chúng ta sẽ không bao giờ trở lên này được.”

Lúc hai người đi lên cũng gặp phải màn sương đen, nếu không có Duy Bảo Bảo hai người đừng mong nghĩ trở lên.

"Anh nói đến đám sương đen kia?”

“Phải, không biết bên trong đó rốt cuộc có cái gì mà lại làm cho máy móc không thể hoạt động được.” Lúc hai người đi xuống Thiên Nhai là đi bằng toa xe nhưng khi gặp phải sương đen thì xe không còn nhạy nữa. Hơn nữa hai người ở bên dưới Thiên Nhai không tìm được xác một toa xe nào cả. Không chỉ có hai người bọn họ đi bằng toa xe xuống dưới mà trước đó có rất nhiều người tìm cách đi xuống vậy mà bên dưới kia không hề có dấu vết nào của con người để lại.

Cứ như vậy hai người tiếp tục thảo luận chuyện bên dưới Thiên Nhai nhưng mà nói qua nhiều giờ cũng không đưa ra được kết luận nào. Nói chuyện xong thì hai người ăn chút gì đó đợi thêm lát nữa thì thấy một toa xe bay đến chỗ này. Khi này sắc trời đã sắp tối.

Bị ép buộc cả ngày nên cả hai đều mệt nhọc, khi toa xe về đến Mĩ Sỉ thì Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du trực tiếp vô khách sạn liền chuẩn bị đi ngủ.

Duy Nhược Hề tắm táp thoải mái xong định ngủ một trận thiệt đã nhưng mà cô cứ nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không tài nào ngủ được. Nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay Duy Nhược Hề cảm giác giống như đang nằm mơ, có quá nhiều bí ẩn. Đặc biệt cô còn gặp được chủ nhân thực thụ của Mặc Trạc, thật không ngờ chính là một vị thần đã chết rất nhiều năm.

Duy Nhược Hề nhớ rõ cổ thụ gia gia từng nói với cô chủ nhân của Mặc Trạc trước kia chính là bị hai vị thần khác hại chết. Hiện tại ngồi nghĩ lại thì Duy Nhược Hề phát hiện trong mắt Dạ hoàn toàn không có một tia cừu hận nào. Điều đó có nghĩ là giải thoát sao?

Nằm trên giường suy nghĩ một lúc lâu Duy Nhược Hề lại quyết định tiến vào không gian hỏi cổ thụ gia gia một chút. Duy Nhược Hề vẫn cảm thấy gương mặt tươi cười cùng câu nói trước khi Dạ biến mất rất kỳ quái.

Tiến vào không gian Duy Nhược Hề phát hiện tâm tình của cổ thụ gia gia dường như không tốt lắm, vẫn giống như lúc chiều cô tiến vào lấy đồ ăn, cổ thụ gia gia vẫn không có ra chào hỏi với cô.

Nhược Hề tiến đến phía trước đi lại chỗ của cổ thụ gia gia sau đó mở miệng nói: “Cổ thụ gia gia, hôm nay con gặp được Dạ.”

Nhánh cây của cổ thụ gia gia đang thò vào trong nước cũng không có nhúc nhích, qua một lúc sau Duy Nhược Hề mới nghe cổ thụ gia gia thở dài một hơi sau đó ông lại hóa thành một ông lão râu tóc bạc phơ.

Cổ thụ gia gia ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Duy Nhược Hề sau đó lần đầu tiên cổ thụ gia gia cẩn thận nhìn kỹ Duy Nhược Hề.

"Cổ thụ gia gia, làm sao vậy?" Duy Nhược Hề nhìn thấy cổ thụ gia gia cứ chằm chằm nhìn cô một cách kỳ quái thì lại hỏi.

Cổ thụ gia gia lại hạ mi mắt xuống lắc lắc đầu sau đó thở dài một tiếng mới nói:” Cái kia Dạ chính là chủ nhân lúc trước của Mặc Trạc, cũng là vị thần chế tạo ra Mặc Trạc.”

Duy Nhược Hề yên lặng đứng một bên đợi cổ thụ gia gia tiếp tục kể.

Những sinh vật chung quanh dường như cũng nhận ra được cổ thụ gia gia cùng Duy Nhược Hề có chuyện quan trọng cho nên cũng không dám tiến đến quấy rầy bọn họ, ngay cả Duy Bảo Bảo cũng ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Cổ thụ gia gia lại tiếp tục kể:” Kỳ thật nguyên nhân tại sao mà Dạ chủ nhân chết ta cũng không quá rõ ràng, khi đó ta cũng chỉ giống như bọn Đào Đào mới sơ khai linh trí. Chỉ mơ hồ biết được có hai vị thần khác do Dạ chủ nhân vô tình nhắc tới. Ta chỉ mơ hồ nhớ rằng Dạ chủ nhân chết là do hai vị thần kia.”

“Còn chuyện tại sao ở nơi kia con nhìn thấy được Dạ chủ nhân thì ta cũng không hiểu được. Hơn nữa ta cũng chưa bao giờ biết được vòng tay này lại có hai cái. Nếu như thế thì Dạ chủ nhân đã để lại một tia thần thức ở trên vòng tay cho nên Mặc Trạc với có thể đem con mang đến nơi này đi gặp Dạ.” Cổ thụ gia gia đối với chuyện xảy ra bên ngoài đương nhiên đều biết.

“Đây chính là nguyên nhân vì sao lần trước thấy Mặc Diễm ta lại có biểu hiện như vậy.” Cổ thụ gia gia nhớ cái người tên Mặc Diễm mà ông thấy lần trước, thật sự là quá giống Dạ chủ nhân, đặc biệt thời điểm cười rộ lên cũng vô cùng giống, giống nhau mê người, giống nhau ôn nhu.

"Bất quá, ta cũng biết Mặc Diễm kia không phải là Dạ chủ nhân, Dạ chủ nhân đã hoàn toàn theo thế giới này tan biến đi!”

Bình luận





Chi tiết truyện