Trạch Chi đột nhiên cười ra tiếng, cái loại cười tựa hồ rất vui vẻ giống như cười khi nghe chuyện gì đó rất buồn cười.
Nguyên Vũ nghe Trạch Chi cười như thế thì trong lòng liền kêu rên một tiếng, nguy rồi, tên kia sợ là đang tức giận. Trước kia khi còn ở học viện, tên tiểu tử này mỗi lần cười như thế thì chính là một điềm báo. Không lẽ ngay cả con gái cái tên kia cũng muốn đánh người ta? Nguyên Vũ run run thầm nghĩ ra kế sách.
Quả nhiên, sau khi cười xong Trạch Chi lại cầm cánh tay Duy Nhược Hề còn Duy Nhược Hề đương nhiên cũng không đứng yên một chỗ chờ cho người ta bắt, cô nhẹ nhàng lại tránh sang một bên.
Trạch Chi chứng kiến Duy Nhược Hề thế nhưng nhẹ nhàng thoát khỏi hắn ta thì hơi sửng sốt một chút sau đó trầm giọng:” Một trăm triệu, hôm nay cô không bán cũng phải bán!” Đối với Trạch Chi mà nói, trên thế giới này chưa từng có thứ gì hắn muốn mà không chiếm được, mặc kệ là mỹ ngọc hay mỹ nữ. Nữ sinh trước mắt này hoàn toàn chọc giận hắn.
Duy Nhược Hề nhìn Trạch Chi nổi điên lên thì mỉm cười nói:” Khối ngọc này bị tôi mua trúng rồi!” Cái tên đang điên cuồng trước mặt cô chính là một kẻ bị gia tộc làm hư rồi.
Nguyên Vũ bất đắc dĩ nhìn hai người kia mắt to trừng mắt nhỏ.
“Giúp tôi mở hóa đơn, hiện tại tôi muốn làm thanh toán!” Duy Nhược Hề quay sang yêu cầu Nguyên Vũ.
"Nguyên Vũ, không được đi! Khối ngọc này mình muốn!”
Nguyên Vũ cảm thấy thật khổ nha, bạn anh thật nổi tính tình lên rồi, bản thân anh quả thật không thể ngăn cản nga. Rõ ràng là một tên đã 27 tuổi mà thế nào lại giống như một đứa trẻ, nhìn trúng cái gì thì nhất định phải chiếm cho bằng được.
"Trạch Chi, việc này mình không thể giúp cậu được!” Nguyên Vũ nói xong thì giúp Duy Nhược Hề mở hóa đơn. Nguyên Vũ không thể vi phạm quy củ của cửa hàng. Nhìn bạn thân đang banh cái mặt ở một bên thì hắn âm thầm thở dài nhẹ nhõm, xem như Trạch Chi hẳn là buôn tha khối ngọc kia đi.
Duy Nhược Hề làm thanh toán xong thì cầm hóa đơn nhìn Trạch Chi cười cười rồi xoay người rời đi.
Trạch Chi thì cắn răng nhìn Duy Nhược Hề đi xa lại phát hiện bản thân không có biện pháp gì. Hắn không thể ở trước mặt công chúng mà nhảy ra tranh giành với người ta đi.
Khi đi đến cửa Duy Nhược Hề bỗng nhiên quay đầu lại rồi tiếp tục cười với hắn ta vô cùng sáng lạn. Cái loại đàn ông kia tốt nhất là tức chết hắn ta đi.
Nữ nhân chết tiệt, đi thì đi đi còn quay lại cười cái gì.Trạch Chi lần đầu tiên phát hiện bản thân hắn ta sinh khí nhưng không cách nào phát tiết được. Cái cảm giác muốn đánh người mà không thể nào ra tay thực là khó chịu.
Nguyên Vũ bất đắc dĩ nhìn bạn anh, đây hẳn nhiên là lần đầu nhận được đãi ngộ như vậy đi!
“Trạch Chi, đi thôi, mình mời cậu ăn cơm.”
Duy Nhược Hề sau khi rời khỏi cửa hàng thì đem ngọc giao cho Duy mẹ bảo quản sau đó cả nhà lại tiếp tục dạo qua các cửa hàng ngọc khí khác.
Ở một cửa hàng khác Duy Nhược Hề lại chọn được một khối ngọc thượng phẩm đưa cho Duy ba. Khối ngọc này tuy rằng không nồng đậm linh khí bằng khối ngọc khi nãy nhưng dù sao có còn hơn không. Hiện tại tìm một khối ngọc có chứa linh khí quả thật khó khăn, tìm được một khối ngọc có chứa linh khí đã là một chuyện vô cùng may mắn rồi.
Về đến nhà Duy Nhược Hề tìm được hai sợi chỉ đỏ buộc lại hai khối ngọc cho ba mẹ cô đeo ở trên người. Ăn cơm xong cô lại tiếp tục tiến vào không gian bởi vì Duy Bảo Bảo không chịu một mình ngốc ở bên trong.
Ngày hôm nay của Duy Nhược Hề quả thật phong phú, cùng Viêm Bân xem kịch xong lại đi mua xe kế tiếp là mua ngọc.
Duy Bảo Bảo ở trong không gian buồn chán bay tới bay lui nói là muốn đi ra ngoài cho nên làm Duy Nhược Hề rất là đau đầu.
Hơn nữa từ sau khi ở Thiên Nhai trở về, hai cái vòng tay đã hợp thành một cho nên Duy Nhược Hề cũng ít đi vào trong không gian. Cho đến bây giờ cô cũng không biết là rốt cuộc vẫn là hai hay một cái vòng. Hiện tại cái vòng tay đã trở thành một thể với cô hẳn là Dạ lúc đầu đem vòng tay tách thành hai phần đi. Dù sao Dạ đã biến mất rồi cho nên cô cũng không tiếp tục dây dưa với vấn đề này.
Đi vào trong không gian Duy Nhược Hề vẫn chưa quen thuộc được với hoàn cảnh mới, cô luôn có cảm giác như đi vào một địa phương khác, không gian đột nhiên biến lớn như vậy mà số lần cô đi vào lại ít cho nên có chút cảm giác xa lạ.
Tiến vào trong không gian từ bỏ nhìn thấy ba cây ăn quả cùng cổ thụ gia gia và Duy Bảo Bảo thì các tên còn lại cũng không thấy tăm hơi đâu, chắc là chạy khắp nơi đi thám hiểm rồi. Duy Nhược Hề đem tinh thần lực khuếch tán ra bên ngoài quả nhiên liền phát hiện một đám U Điềm sinh vật đang nơi nơi đi dạo.
Duy Nhược Hề cũng mặc kệ bọn họ, tuy rằng nhóm kia vẫn chạy khắp nơi nhưng mỗi ngày vẫn không gián đoạn đem rau dưa trồng ra. Hiện tại chúng nó đã dựng lên một cái lều đơn giản dùng để chứa rau dưa sau khi thu hoạch. Cuối cùng đã nhìn hoàn chỉnh một chút đi. Hiện tại lều chứa đã chật ních, ngày mai cô sẽ đem kho hàng kia đi khách sạn thuận tiện đưa qua một ít cua với cá.
Không biết mấy con tôm đã sinh sôi nảy nở đến đâu rồi. Duy Nhược Hề chờ đến khi tôm cùng ốc đồng sinh sôi nhiều ra sẽ đem sang khách sạn một ít. Một thời gian nữa hoa quả sẽ có rất nhiều bởi vì lần trước cô mua mấy cây giống hiện tại đều đã kết quả, chờ vài ngày nữa đều chín hết.
Hiện tại hoa quả trong không gian quả thật xem như đầy đủ chủng loại, bởi vì ô nhiễm cùng việc đất đai trở nên cứng rắn cho nên chủng loại hoa quả đã giảm đi rất nhiều. Trong không gian hiện giờ có cây táo, cây quýt, cây mận, cây đào, cây óc chó, cây chuối, cây lựu, cây anh đào, táo đỏ, măng cụt, khế, quả hồng, sơn trà, xoài, nhãn, vải, đu đủ, chanh, kiwi.
Lại không biết có phải là do linh khí trong không gian hay không mà mấy loại hoa quả cần khí hậu lạnh cùng khí hậu nóng đều cùng sinh trưởng tốt cả.
Mấy dây dưa hấu cô trồng cũng đều sống tốt đã nhanh mọc ra mấy quả dưa con rồi. Đám dây nho cũng đã bò lên giàn còn thòng xuống mấy chùm nho xanh, vài ngày tới có thể nếm hết các loại trái cây.
"Mụ mụ, người cuối cùng cũng đi vào!” Duy Bảo Bảo ngốc ở trong không gian cảm thấy thật buồn, vốn hôm nay định ra ngoài đi đánh lén Bạch Linh nhi cho nên Bảo Bảo vô cùng hưng phấn, ai biết cuối cùng lại xảy ra chuyện. Duy Bảo Bảo tuy ở trong không gian cũng biết rõ ràng.
"Mụ mụ ~, chẳng lẽ thật sự buôn tha cho cô gái kia sao? Ngày sao ả ta còn muốn thương tổn đến ba mẹ của người làm sao giờ?” Duy Bảo Bảo càng ngày càng thêm to lớn, thân thể đã gần đạt tới 4 thước, không biết tại sao hiện tại hắn ăn lỏa thạch cũng ít đi rất nhiều, theo như lời của Bảo Bảo thì do linh khí trong không gian đã cung cấp đầy đủ cho nó trưởng thành, căn bản không cần ăn đến tản đá này.
Qủa thật Duy Nhược Hề cũng có chút lo lắng khi Duy Bảo Bảo nói đến vấn đề này, cô cũng muốn nói cho Duy ba cùng Duy mẹ biết trong khoản thời gian này không cần đi ra ngoài, nếu ra ngoài nhất định phải mang theo Duy Nhị cùng Duy Tam hoặc phải có Duy Nhược Hề đi theo mới được.
"Trước mắt cứ như vậy đi, nếu không thì mấy ngày này Bảo Bảo ra bên ngoài đi theo ba mẹ ta được không?” Duy Nhược Hề biết cô không có khả năng lúc nào cũng luôn bên cạnh ba mẹ mà Duy Nhị cùng Duy Tam dù sao cũng là người máy, Duy Nhược Hề vẫn có chút không được an tâm cho lắm. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có để cho Duy Bảo Bảo luôn theo bên cạnh ba mẹ cô là tốt nhất.
Duy Bảo Bảo chỉ cần biến lại nhỏ thì người khác sẽ không chú ý đến nó, với lại Duy ba cùng Duy mẹ cũng sớm biết đến nó, để cho Bảo Bảo đi theo hai người thì mẹ cô cũng không nói gì. Cứ nói với ba mẹ cô nhờ hai người họ chiếu cố dùm Bảo Bảo một chút là được. Cuối cùng Duy Nhược Hề quyết định làm như thế.
Bình thường, Bảo Bảo luôn phục tùng mọi quyết định của Duy Nhược Hề, hơn nữa nếu Bảo Bảo không đồng ý đi theo ba mẹ cô thì cô cho nó ở luôn trong không gian. Không gian so với thế giới bên ngoài thì Bảo Bảo vẫn chọn bên ngoài, chuyện cũng đơn giản vì chỉ cần làm bảo tiêu cho mẹ của mụ mụ thôi.
Duy Nhược Hề nhìn về phía xa xa, sau đó cô cho Duy Bảo Bảo mang theo bản thân cùng bay đến chỗ hồ nước lớn kia. Kể từ khi không gian gia tăng đến giờ, bản thân cô vẫn không có thám hiểm qua. Hiện tại không gian thật sự quá lớn, Duy Nhược Hề không biết nếu muốn đi hết không gian thì cần bao lâu nữa.
Cho dù là Duy Bảo Bảo mang theo cô bay lên thì cũng đi mất hai canh giờ mới tới cái hồ nước lớn. Xung quanh hồ vẫn là thảm thực vật xanh tươi, hồ nước vẫn như trước cứ trong suốt và xinh đẹp.
Nơi này chính là trước kia do Dạ sáng tạo ra, thật sự là quá mức xinh đẹp. Duy Nhược Hề quyết định hôm nay ở tại hồ nước này dò xem một chút, còn ngày mai sẽ đi đến bên trong sơn mạch. Cô nhớ rõ lần trước khi còn ở Thiên Nhai thì bên trong sơn mạch có xuất hiện một cái hắc động, không biết hiện tại có còn không?
Hơn nữa bên trong sơn mạch phi thường kỳ quái, cô vẫn nhớ rất rõ bên trong sơn mạch cô không hề gặp qua một động vật nào cũng không biết có quan hệ gì với Dạ không nữa. Ngày mai nhất định phải vào bên trong sơn mạch nhìn một chút.
Hơn nữa Duy Nhược Hề còn nhớ rõ một chuyện, bên trong sơn mạch có rất nhiều thảo dược mà cô không biết tên. Hiện tại cô còn chưa biết nên dùng số thảo dược kia làm cái gì. Thân thể của ba mẹ cô do sử dụng thức ăn trong không gian nên cơ thể của hai người rất tốt, không hề bị sinh bệnh.
Thôi cứ để cho bọn chúng ở lại trong không gian lúc nào cần thì đi tìm cũng không muộn.
Bình luận
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1