“Tiểu Hạo ở nhà có ngoan không nha? Làm sao vậy? Như thế nào lại mang vẻ mặt mất hứng này a?”
“Mẹ, Tiểu Hạo ở nhà thực ngoan, bà nói hai đứa con là hai đứa nhỏ hiểu chuyện.” Duy Nhược Hề nhu thuận nói xong.
“Mẹ. Mẹ, bác, xấu xa... Đá chị.” Tiểu Hạo lại đứt quãng kể lại chuyện mình mất hứng cho mẹ nghe.
“Cái gì... Sao?” Tề Tiểu Mẫn ngạc nhiên,“Tiểu Hề, con như thế nào không nói cho mẹ biết?” Đem Tiểu Hạo buông ra, Tề Tiểu Mẫn vội vàng xem xét Duy Nhược Hề trên người có hay không bị thương.
“Mẹ, con không sao.” Duy Nhược Hề lùi về phía sau lại bị Duy mẹ giữ chặt hai tay.
“Còn nói không có việc gì? Con xem tay mình đi, thành như vậy.” Tề Tiểu Mẫn liếc mắt một cái liền nhìn thấy vết thương trên tay con gái.
“Đi, đi theo mẹ tìm bác của con, đồ đàn bà xấu xa.... ai, mẹ chỉ nghĩ cô ta không thích con, không nghĩ đến cô ta dám động thủ đánh con.”
“Mẹ, con không sao, không cần đi tìm bác, được không?” mỗi khi nghĩ đến bác há mồm trợn mắt, Duy Nhược Hề liền cảm thấy sợ hãi.
Tề Tiểu Mẫn liếc mắt một cái liền thấy được vẻ mặt hoảng sợ của con gái mình,“Tiểu Hề, có phải hay không bác thường xuyên đánh con?”
Tề Tiểu Mẫn không phải không biết Duy Lam Anh không thích chính mình cùng Tiểu Hề, Tiểu Hạo, nàng chính là không nghĩ tới Duy Lam Anh thế nhưng đối Tiểu Hề xuống tay. Nàng thậm chí không biết trước kia có phải Duy Lam Anh thường xuyên khi dễ Tiểu Hề.
Duy Nhược Hề chính là cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của Duy mẹ.
Tề Tiểu Mẫn hít sâu một hơi, cô vừa thấy biểu tình củaTiểu Hề chỉ biết Duy Lam Anh cái người đàn bà xấu xa trước kia chắc không ít lần khi dễ Tiểu Hề, chính là, đáng thương cho Tiểu Hề, cái gì cũng không dám nói cho cô nghe, cô làm mẹ thật sự rất thất bại, con gái bị người ta khi dễ, cô làm mẹ mà chẳng hay biết gì.
“Tiểu Hề, con ở đây trông chừng Tiểu Hạo, đừng cho em đi ra ngoài, mẹ đi ra ngoài một chút.” Nếu cô không đánh Duy Lam Anh một chút, cô sẽ không phải họ Tề.
Không quá một hồi, Duy Nhược Hề nghe một tiếng thết chói tai từ phòng khách truyền đến, “A, Tề Tiểu Mẫn, con đàn bà điên này, mày làm gì dám đánh tao?”
“Duy Lam Anh, cô nói tôi vì cái gì dám đánh cô? Cô dám đánh con gái tôi, nếu tôi không đem cô đánh cho mặt mày nở hoa tôi sẽ không họ Tề.” Chính là giọng nói của Duy mẹ.
“Ba” Lại một tiếng tát tai,“A, Tề Tiểu Mẫn, mày cái đồ không biết xấu hổ, quyến rũ em trai tao, thế nhưng còn dám đánh đánh vào mặt tao, tao liều mạng với mày.”
Tiếp theo Duy Nhược Hề chợt nghe âm thanh hỗn tạp bùm bùm cùng tiếng đàn bà thét chói tai vang lên.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Là tiếng rống giận của Duy ba .
“Duy Lương Thành, mày xem con vợ tốt của mày, nó dám đánh tao thành bộ dáng thế này này. Tề Tiểu Mẫn mày cái xxxxx.” Duy Lam Anh thét chói tai tức giận mắng.
“Tiểu Mẫn, phát sinh chuyện gì? Em như thế nào lại đem chị cả đánh thành cái dạng này.” Duy ba nhìn trên mặt chị cả toàn bộ là dấu tay. Bên trái một vệt, bên phải một vệt, thêm khóe miệng còn rỉ ra ít tia máu. Mà vợ mình ngoại trừ đầu tóc có chút rối loạn thì trên người hoàn hảo không bị thương.
“Chị cả tốt của anh, dám khi dễ trên đầu Tiểu Hề, cô ta cả ngày trừng mắt há mồm đối với tôi, tôi mặc kệ, nhưng mà dám động thủ trên người Tiểu Hề. Tiểu Hề mới 4 tuổi, anh vào nhìn Tiểu Hề thử xem, vừa nghe đến tiếng cô ta liền cả người phát run. Lỡ như, lỡ như, Tiểu Hề về sau... Ô ô...” Duy mẹ chưa nói xong liền khóc lên. Cô thật sự sợ Tiểu Hề về sau tâm lý sẽ có bóng ma.
“Chị cả, Tiểu Mẫn nói có phải là thật sự hay không?” Duy Lương Thành nhìn chằm chằm vào mắt Duy Lam Anh.
Duy Lam Anh bị em trai mình nhìn chăm chú có chút chột dạ,“Tao... Tao chỉ là không cẩn thận đá đến nó, tao không biết nó yếu ớt như vậy, đụng một chút liền ngã.”
“Ba...”
“Duy Lương Thành, mày cũng dám đánh tao?” Duy Lam Anh che mặt, vẻ mặt không thể tin.“Tốt, tốt lắm, vợ chồng các người hợp lại khi dễ tao. Tao tìm ba phân xử, hai đứa mày đợi đấy.”
“Đều ở đây làm cái gì?” Duy Mạnh Hạnh vừa vào cửa liền thấy con trai, con gái cùng con dâu đang đứng ở phòng khách trừng nhau.
“Ba, Duy Lương Thành thế nhưng cùng người ngoài hợi lại khi dễ con. Ba xem mặt con này, đều là hai đứa nó đánh thành như vậy. Ba phải làm chủ cho con.” Duy Lam Anh ác nhân cáo trạng trước.
“Ba, tụi con vì cái gì đánh Duy Lam Anh, hẳn là ba rất rõ ràng đi.” Tề Tiểu Mẫn nhìn thẳng Duy Mạnh Hạnh,“Ba, đừng nói với chúng con rằng ngài không biết Duy Lam Anh thường xuyên khi dễ Tiểu Hề.”
Duy Mạnh Hạnh quay đầu trừng mắt nhìn Duy Lam Anh một cái, lại hướng Tiểu Mẫn sắp xếp hợp lý nói:” Duy Lam Anh nói như thế nào cũng là chị cô, là trưởng bối của hai người. Hai đứa các ngươi không thể đánh nó thành cái dạng này được.”
“Ba, Duy Lam Anh cũng là trưởng bối của Tiểu Hề đi? Vậy cô ấy đối với Tiểu Hề như thế nào? Ba, nói như vậy, sự kiện nước sôi lần trước hẳn là cũng cùng Duy Lam Anh có liên quan đi?” Tề Tiểu Mẫn đoán nói, nàng vẫn cảm thấy con gái bị phỏng nước sôi có chút kỳ quái...
Duy Mạnh Hạnh lần này chính là trầm mặc không nói lời nào, Duy Lam Anh lại vội vàng giải thích nói:“Không liên quan đến tao, tao chỉ kêu nó một tiếng, là tự nó không cẩn thận, không nắm chắc bình nước sôi mới làm mình bị phỏng.”
Duy Mạnh Hạnh nhìn thoáng qua con gái, thầm than thật đúng là ngu xuẩn, không đánh đã tự khai.
Tề Tiểu Mẫn mạnh mẽ xoay người một cái, giáng lên mặt Duy Lam Anh một cái tát,“Cô còn có mặt mũi nói, Tiểu Hề khi đó mới 3 tuổi, mà cô có thể ác tâm như vậy hại nó, cô có còn là con người không?”
Duy Lam Anh bị đánh sắp hôn mê, không nghĩ tới Tề Tiểu Mẫn dám ở trước mặt ba ả mà đánh ả. Chờ khi bừng tỉnh lại, liền lập tức chạy qua đánh nhau với Tề Tiểu Mẫn.
“Đủ rồi, đừng có đánh nữa.” Duy Lương Thành lúc này rống giận la lên, đem mấy người ở đây đều dọa đến.
“Ba, con hỏi người, có phải hay không bởi vì chị cả nên Tiểu Hề mới có thể bị phỏng nước sôi? Có phải ba đã sớm biết chuyện này hay không?” Duy Lương Thành chất vấn Duy Mạnh Hạnh.
Duy Mạnh Hạnh lại chính là cúi đầu không nói lời nào.
“Ba, Tiểu Hề dù sao cũng là cháu của ba a, ba...ba....ba làm sao có thể hồ đồ như vậy a......ai.” Duy Lương Thành thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể thốt thành lời chỉ than một tiếng thở dài. Cho dù ông đối với con gái mình không tốt nhưng dù sao ông ấy cũng là ba ông, ông có thể nói như thế nào đây.
“Làm sao lại liên quan đến ta? Tại chúng mày chiếu cố con cái không tốt nhờ ta hỗ trợ. Nếu không muốn ở đây nữa thì dọn ra ngoài.” Duy Mạnh Hạnh thẹn quá thành giận gầm rú nói.
“Được, được, chúng con dọn đi ngay.” Duy Lương Thành giận quá hóa cười.
Hắn biết trong hai đứa con trai ba hắn vẫn thương em trai hắn hơn nhưng em trai suốt ngày trong bộ đội, không có thời gian về thăm nhà. Cho nên không thể chăm sóc cha già. Vì vậy hắn mới muốn cùng một nhà với cha hắn để ông bớt hiu quạnh. Nhưng mà hắn không dự đoán được, ba hắn căn bản không muốn gia đình 4 người họ ở lại nơi này, bây giờ còn kêu bọn hắn dọn nhà đi. Nguyên lai chỉ có hắn một bên đơn phương tình nguyện thôi.
Duy Lương Thành nắm tay vợ đang đứng ngốc ở đó, xoay người vào phòng, thu thập đồ đạc chạy lấy người.
Bình luận
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1