Mặc mẹ lo lắng đang ngồi trên ghế tìm cách liên lạc với Mặc Diễm, “Chết tiệt, thằng oắt con này đang làm cái gì? Tại sao lại chậm chạp như vậy, vợ sắp bị người ta cướp đi rồi mà không biết đi nơi nào!”
Qua một lúc sau rốt cuộc Mặc Diễm lạnh lùng kia gọi lại cho bà, trong giọng nói tràn ngập sự không kiên nhẫn, “ Mẹ, có chuyện gì?” người này đi dạo số tại sao lại còn không an phận nữa.
Mặc mẹ kích động thấy Mặc Diễm gọi lại liền gầm rú nói:” Con trai, con mau qua đây, vợ của con sắp bị người ta đoạt đi rồi.” Tên nhóc này làm cái gì mà mặt mày không kiên nhẫn thế chứ.
“Cái gì?” Mặc Diễm dường như nghe không hiểu Mặc mẹ nói cái gì, cái gì mà vợ với con ở đây?
“Tiểu Hề a! Tiểu Hề sắp bị người ta đoạt đi rồi. Chúng ta gặp phải Viêm Bân, cái tên kia cứ quấn quít lấy Tiểu Hề. Xú tiểu tử, con mau qua đây, chúng ta đang ở xxxx trên đường xxxxx.” Mặc mẹ vội vàng nói địa chỉ cho Mặc Diễm nghe.
Mặc Diễm rất kinh ngạc nhưng lại lạnh lùng mở miệng nói:” chuyện đó có liên quan gì đến con?”
Mặc mẹ sửng sốt thiếu chút nữa vì giận mà đứng bật dậy, bà tức giận nhìn Mặc Diễm trên màn hình, “Con nói cái gì? Cái gì mà không liên quan đến con? Tiểu Hề không phải bạn gái con sao?” Mặc mẹ nói xong lại quay đầu nhìn Duy Nhược Hề bên kia.
Ai nha nha, lại ở đâu ra thêm một cô gái tóc vàng cà lơ phất phơ nữa, người kia còn khoác vai Duy Nhược Hề nữa chứ. Như thế nào mà cả nam lẫn nữ đều cùng bà tranh con dâu vậy a.
“Con nhanh chạy lại đây đi. Hiện tại lại có thêm mộ đứa con gái kề vai sát cánh với Tiểu Hề kia kìa. Con mà không chịu đến thì bị mất vợ ráng mà chịu.” Mặc mẹ cảm thấy nóng nảy, từ ngữ cũng bắt đầu loạn lên.
“Con không đi.” Giọng nói lạnh như băng của Mặc Diễm xuyên thấu qua đi động rơi vào tay của Mặc mẹ, “Đó là chuyện của cô ấy. Cô ấy sẽ tự giải quyết được.”
Mặc mẹ kinh ngạc, “Nhưng mà Tiểu Hề là bạn gái của con. Con thế nào lại không quan tâm đến Tiểu Hề chứ.”
“Mẹ, con đã nói rồi con cùng Duy Nhược Hề không có quan hệ gì, cô ấy có ơn với con cho nên con mới giúp đỡ cô ấy ở tạm nhà chúng ta một thời gian.” Thanh âm của Mặc Diễm càng thêm lạnh dường như còn có chút tức giận.
“ Làm sao lại như vậy?” Mặc mẹ giật mình, bà còn định nói với Mặc Diễm thêm chút gì đó nhưng lại nghe thấy âm thanh ngắt liên lạc, Mặc Diễm đã ngắt kết nối với bà.
Duy Nhược Hề không nói gì nhìn hai người giương cung bạt kiếm trước mặt cô. Hiện tại có phải hai không đã thành chuyện của Viêm Bân với Lam Á Nam, Duy Nhược Hề cảm thấy mình cũng nên đi được rồi.
Nghĩ như vậy Duy Nhược Hề đã muốn nhấc chân lên chạy lấy người.
“Cô/ em muốn đi!” giọng nói của hai người kia đồng thời vang lên.
Duy Nhược Hề vốn đã nhấc chân lên lại ngừng lại.
“ Hai người không phải chuẩn bị đánh nhau sao?” Duy Nhược Hề nhìn hai người lại nói thêm, “ Hai người đánh nhau tôi ở đây làm cái gì?”
Hai người nghe Duy Nhược Hề nói xong mới trừng mắt nhìn đối phương hừ một tiếng rồi thu hồi khí thế.
“Viêm Bân, nếu không có chuyện gì nữa tôi liền mang Duy Nhược Hề đi nhé.” Lam Á Nam liếc xéo Viêm Bân một cái.
“Cô tự mình đi đi, Duy Nhược Hề ở lại.”
“Viêm Bân, cậu bớt tự kỷ đi. Trước kia Duy Nhược Hề thích cậu nhưng mà hiện tại thì không phải như vậy, cậu đừng cứ quấn quít người ta mãi thế.” Lam Á Nam không biết Viêm Bân này nghĩ như thế nào. Cậu ta hoàn toàn không biết tự trọng, biết rõ rằng Duy Nhược Hề rất phiền cậu ta nhưng mà quấn lấy người ta.
“Duy Nhược Hề, có đi hay không?” Lam Á Nam quay đầu hỏi Duy Nhược Hề mà không thèm nhìn Viêm Bân, chuẩn bị chờ Duy Nhược Hề gật đầu một cái là cùng đi với cô.
“Đương nhiên đi!” Duy Nhược Hề vội vàng gật đầu, ai muốn ở cùng tên tự đại cuồng này chứ.
“Đi thôi!” Lam Á Nam tiếp tục gác vai Duy Nhược Hề chạy lấy người.
Viêm Bân nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Lam Á Nam, nhìn cô dẫn Duy Nhược Hề đi mất, con nhỏ chết tiệt. Nhưng mà không sao cả, biết Duy Nhược Hề đã bình an trở lại là tốt rồi.
“Này, cô biến hóa thật kinh khủng nha. Thiếu chút nữa không nhận ra cô rồi.” Lam Á Nam nghiên đầu nhìn Duy Nhược Hề.” Chậc chậc, nhìn gần như thế này mới thấy làn da của cô thật tốt nha, nhìn thấy làm cho người ta muốn cắn một cái.”
“Phải, không ngốc giống trước kia là được!” Duy Nhược Hề vô tâm ứng phó, tiếp tục suy nghĩ tâm sự của mình, ai, hiện tại bát đại gia tộc đã có hai người biết cô trở lại, phỏng chừng không quá lâu nữa sẽ đến tai của Bạch Linh Nhi. Đến lúc đó cần phải đối phó với cô ta thế nào đây? Duy Nhược Hề buồn rầu không thôi. Hay là vụng trộm xử lý ả ta? Nhưng mà trực tiếp giết cô ta như vậy nếu có gì sai sót thì sẽ ảnh hưởng đến Duy gia. Duy Nhược Hề vẫn đang suy nghĩ biện pháp giải quyết.
“Cô có tâm sự?” Lam Á Nam thấy Duy Nhược Hề nhăn mặt nhăn mày, một bộ dáng ta đang có tâm sự giấu trong lòng.
“Không có gì!” Duy Nhược Hề ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Lam Á Nam, cô cảm giác soái nữ này cũng không tệ lắm.
“Cô có thể giúp tôi giấu giếm chuyện tôi đã trở về được không?” Duy Nhược Hề cảm thấy chỉ cần Lam Á Nam cùng Viêm Bân không nói ra là được, Bạch Linh Nhi sẽ không nhanh như vậy biết cô trở về. Cô sẽ tranh thủ một ít thời gian để chuẩn bị cho tốt.
Lam Á Nam gật gật đầu, kỳ quái nhìn Duy Nhược Hề một cái. Cô trốn người nào sao? Ngoại trừ Viêm Bân còn có một người khác nữa sao? Lam Á Nam suy đoán trong lòng, chẳng lẽ người này cùng chuyện cô ấy mất tích có quan hệ gì sao? Lam Á Nam phát hiện cô ngày càng thấy hứng thú với Duy Nhược Hề này.
“Cảm ơn cô vừa rồi đã giúp tôi giải vây, bên kia còn có người đang chờ tôi, đi trước nhé, hẹn gặp lại.” Duy Nhược Hề ngẩng đầu mỉm cười nhìn Lam Á Nam.
Lam Á Nam gật gật đầu,“ tạm biệt.”
Lam Á Nam nhìn bóng lưng Duy Nhược Hề đi xa khóe miệng giơ lên, ai, tâm tình thật tốt. Rất khó gặp được người mà cô cảm thấy hợp nha, thật hứng thú về sau sẽ còn nhiều thời gian tìm hiểu.
Duy Nhược Hề đi đến chỗ Mặc mẹ phát hiện vẻ mặt của bà rầu rĩ không vui, “ A, dì làm sao vậy? Chúng ta về thôi, chuyện của con đã giải quyết xong rồi.”
Mặc mẹ ngẩn đầu nhìn Duy Nhược Hề thực nghiêm túc hỏi:” Tiểu Hề, con nói thật cho dì biết, con cùng Diễm cuối cùng là quan hệ gì?” Trong thanh âm của Mặc mẹ dường như còn ôm một chút hy vọng.
“Dì à, con cùng Mặc Diễm thật sự không có quan hệ gì cả, chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Trước đây Duy Nhược Hề đã giải thích rất nhiều lần nhưng mà bọn họ không chịu tin.
Một chút ảo tưởng cuối cùng của Mặc mẹ cũng tan biến, “Tại sao lại có thể như vậy? là sự thật sao?” Mặc mẹ cảm thấy rõ ràng khi con bà nhìn Duy Nhược Hề thì ánh mắt thật ôn nhu. Nhưng mà vì sao hai đứa nó lại không có quan hệ gì.
Duy Nhược Hề cứ như vậy cùng Mặc mẹ với vẻ mặt thất vọng trở lại Mặc gia. Đối với vẻ mặt thất vọng của Mặc mẹ thì Duy Nhược Hề cũng không biết làm sao nhưng thật sự cô cùng Mặc Diễm cũng chẳng có cái gì, chỉ là anh cứu cô, cô giúp anh mà thôi. Hiện tại quan hệ giữa hai người bọn họ đang ở thế cân bằng không ai nợ ai.
Duy Nhược Hề dọc theo đường đi suy nghĩ rất nhiều không biết có nên rời khỏi Mặc gia hay không. Cô càng ở lâu tại Mặc gia thì sẽ khiến cho người khác hiểu lầm càng sâu. Cô sợ chính mình sẽ thật sự thích Mặc Diễm, cô căn bản cho rằng mình hiện tại không có tư cách nói chuyện yêu đương.
Xem ra cô cần phải đi, bằng không nếu rơi vào lưới tình thì thật sự không ổn. Duy Nhược Hề nhắm mắt lại hơi thở dài. Đến Mặc gia ở là chuyện nhất thời xúc động mà đáp ứng, hiện tại xem ra phải đi rồi.
Bình luận
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1