chương 86/ 182

Mặc mẹ lo lắng đang ngồi trên ghế tìm cách liên lạc với Mặc Diễm, “Chết tiệt, thằng oắt con này đang làm cái gì? Tại sao lại chậm chạp như vậy, vợ sắp bị người ta cướp đi rồi mà không biết đi nơi nào!”

Qua một lúc sau rốt cuộc Mặc Diễm lạnh lùng kia gọi lại cho bà, trong giọng nói tràn ngập sự không kiên nhẫn, “ Mẹ, có chuyện gì?” người này đi dạo số tại sao lại còn không an phận nữa.

Mặc mẹ kích động thấy Mặc Diễm gọi lại liền gầm rú nói:” Con trai, con mau qua đây, vợ của con sắp bị người ta đoạt đi rồi.” Tên nhóc này làm cái gì mà mặt mày không kiên nhẫn thế chứ.

“Cái gì?” Mặc Diễm dường như nghe không hiểu Mặc mẹ nói cái gì, cái gì mà vợ với con ở đây?

“Tiểu Hề a! Tiểu Hề sắp bị người ta đoạt đi rồi. Chúng ta gặp phải Viêm Bân, cái tên kia cứ quấn quít lấy Tiểu Hề. Xú tiểu tử, con mau qua đây, chúng ta đang ở xxxx trên đường xxxxx.” Mặc mẹ vội vàng nói địa chỉ cho Mặc Diễm nghe.

Mặc Diễm rất kinh ngạc nhưng lại lạnh lùng mở miệng nói:” chuyện đó có liên quan gì đến con?”

Mặc mẹ sửng sốt thiếu chút nữa vì giận mà đứng bật dậy, bà tức giận nhìn Mặc Diễm trên màn hình, “Con nói cái gì? Cái gì mà không liên quan đến con? Tiểu Hề không phải bạn gái con sao?” Mặc mẹ nói xong lại quay đầu nhìn Duy Nhược Hề bên kia.

Ai nha nha, lại ở đâu ra thêm một cô gái tóc vàng cà lơ phất phơ nữa, người kia còn khoác vai Duy Nhược Hề nữa chứ. Như thế nào mà cả nam lẫn nữ đều cùng bà tranh con dâu vậy a.

“Con nhanh chạy lại đây đi. Hiện tại lại có thêm mộ đứa con gái kề vai sát cánh với Tiểu Hề kia kìa. Con mà không chịu đến thì bị mất vợ ráng mà chịu.” Mặc mẹ cảm thấy nóng nảy, từ ngữ cũng bắt đầu loạn lên.

“Con không đi.” Giọng nói lạnh như băng của Mặc Diễm xuyên thấu qua đi động rơi vào tay của Mặc mẹ, “Đó là chuyện của cô ấy. Cô ấy sẽ tự giải quyết được.”

Mặc mẹ kinh ngạc, “Nhưng mà Tiểu Hề là bạn gái của con. Con thế nào lại không quan tâm đến Tiểu Hề chứ.”

“Mẹ, con đã nói rồi con cùng Duy Nhược Hề không có quan hệ gì, cô ấy có ơn với con cho nên con mới giúp đỡ cô ấy ở tạm nhà chúng ta một thời gian.” Thanh âm của Mặc Diễm càng thêm lạnh dường như còn có chút tức giận.

“ Làm sao lại như vậy?” Mặc mẹ giật mình, bà còn định nói với Mặc Diễm thêm chút gì đó nhưng lại nghe thấy âm thanh ngắt liên lạc, Mặc Diễm đã ngắt kết nối với bà.

Duy Nhược Hề không nói gì nhìn hai người giương cung bạt kiếm trước mặt cô. Hiện tại có phải hai không đã thành chuyện của Viêm Bân với Lam Á Nam, Duy Nhược Hề cảm thấy mình cũng nên đi được rồi.

Nghĩ như vậy Duy Nhược Hề đã muốn nhấc chân lên chạy lấy người.

“Cô/ em muốn đi!” giọng nói của hai người kia đồng thời vang lên.

Duy Nhược Hề vốn đã nhấc chân lên lại ngừng lại.

“ Hai người không phải chuẩn bị đánh nhau sao?” Duy Nhược Hề nhìn hai người lại nói thêm, “ Hai người đánh nhau tôi ở đây làm cái gì?”

Hai người nghe Duy Nhược Hề nói xong mới trừng mắt nhìn đối phương hừ một tiếng rồi thu hồi khí thế.

“Viêm Bân, nếu không có chuyện gì nữa tôi liền mang Duy Nhược Hề đi nhé.” Lam Á Nam liếc xéo Viêm Bân một cái.

“Cô tự mình đi đi, Duy Nhược Hề ở lại.”

“Viêm Bân, cậu bớt tự kỷ đi. Trước kia Duy Nhược Hề thích cậu nhưng mà hiện tại thì không phải như vậy, cậu đừng cứ quấn quít người ta mãi thế.” Lam Á Nam không biết Viêm Bân này nghĩ như thế nào. Cậu ta hoàn toàn không biết tự trọng, biết rõ rằng Duy Nhược Hề rất phiền cậu ta nhưng mà quấn lấy người ta.

“Duy Nhược Hề, có đi hay không?” Lam Á Nam quay đầu hỏi Duy Nhược Hề mà không thèm nhìn Viêm Bân, chuẩn bị chờ Duy Nhược Hề gật đầu một cái là cùng đi với cô.

“Đương nhiên đi!” Duy Nhược Hề vội vàng gật đầu, ai muốn ở cùng tên tự đại cuồng này chứ.

“Đi thôi!” Lam Á Nam tiếp tục gác vai Duy Nhược Hề chạy lấy người.

Viêm Bân nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Lam Á Nam, nhìn cô dẫn Duy Nhược Hề đi mất, con nhỏ chết tiệt. Nhưng mà không sao cả, biết Duy Nhược Hề đã bình an trở lại là tốt rồi.

“Này, cô biến hóa thật kinh khủng nha. Thiếu chút nữa không nhận ra cô rồi.” Lam Á Nam nghiên đầu nhìn Duy Nhược Hề.” Chậc chậc, nhìn gần như thế này mới thấy làn da của cô thật tốt nha, nhìn thấy làm cho người ta muốn cắn một cái.”

“Phải, không ngốc giống trước kia là được!” Duy Nhược Hề vô tâm ứng phó, tiếp tục suy nghĩ tâm sự của mình, ai, hiện tại bát đại gia tộc đã có hai người biết cô trở lại, phỏng chừng không quá lâu nữa sẽ đến tai của Bạch Linh Nhi. Đến lúc đó cần phải đối phó với cô ta thế nào đây? Duy Nhược Hề buồn rầu không thôi. Hay là vụng trộm xử lý ả ta? Nhưng mà trực tiếp giết cô ta như vậy nếu có gì sai sót thì sẽ ảnh hưởng đến Duy gia. Duy Nhược Hề vẫn đang suy nghĩ biện pháp giải quyết.

“Cô có tâm sự?” Lam Á Nam thấy Duy Nhược Hề nhăn mặt nhăn mày, một bộ dáng ta đang có tâm sự giấu trong lòng.

“Không có gì!” Duy Nhược Hề ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Lam Á Nam, cô cảm giác soái nữ này cũng không tệ lắm.

“Cô có thể giúp tôi giấu giếm chuyện tôi đã trở về được không?” Duy Nhược Hề cảm thấy chỉ cần Lam Á Nam cùng Viêm Bân không nói ra là được, Bạch Linh Nhi sẽ không nhanh như vậy biết cô trở về. Cô sẽ tranh thủ một ít thời gian để chuẩn bị cho tốt.

Lam Á Nam gật gật đầu, kỳ quái nhìn Duy Nhược Hề một cái. Cô trốn người nào sao? Ngoại trừ Viêm Bân còn có một người khác nữa sao? Lam Á Nam suy đoán trong lòng, chẳng lẽ người này cùng chuyện cô ấy mất tích có quan hệ gì sao? Lam Á Nam phát hiện cô ngày càng thấy hứng thú với Duy Nhược Hề này.

“Cảm ơn cô vừa rồi đã giúp tôi giải vây, bên kia còn có người đang chờ tôi, đi trước nhé, hẹn gặp lại.” Duy Nhược Hề ngẩng đầu mỉm cười nhìn Lam Á Nam.

Lam Á Nam gật gật đầu,“ tạm biệt.”

Lam Á Nam nhìn bóng lưng Duy Nhược Hề đi xa khóe miệng giơ lên, ai, tâm tình thật tốt. Rất khó gặp được người mà cô cảm thấy hợp nha, thật hứng thú về sau sẽ còn nhiều thời gian tìm hiểu.

Duy Nhược Hề đi đến chỗ Mặc mẹ phát hiện vẻ mặt của bà rầu rĩ không vui, “ A, dì làm sao vậy? Chúng ta về thôi, chuyện của con đã giải quyết xong rồi.”

Mặc mẹ ngẩn đầu nhìn Duy Nhược Hề thực nghiêm túc hỏi:” Tiểu Hề, con nói thật cho dì biết, con cùng Diễm cuối cùng là quan hệ gì?” Trong thanh âm của Mặc mẹ dường như còn ôm một chút hy vọng.

“Dì à, con cùng Mặc Diễm thật sự không có quan hệ gì cả, chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Trước đây Duy Nhược Hề đã giải thích rất nhiều lần nhưng mà bọn họ không chịu tin.

Một chút ảo tưởng cuối cùng của Mặc mẹ cũng tan biến, “Tại sao lại có thể như vậy? là sự thật sao?” Mặc mẹ cảm thấy rõ ràng khi con bà nhìn Duy Nhược Hề thì ánh mắt thật ôn nhu. Nhưng mà vì sao hai đứa nó lại không có quan hệ gì.

Duy Nhược Hề cứ như vậy cùng Mặc mẹ với vẻ mặt thất vọng trở lại Mặc gia. Đối với vẻ mặt thất vọng của Mặc mẹ thì Duy Nhược Hề cũng không biết làm sao nhưng thật sự cô cùng Mặc Diễm cũng chẳng có cái gì, chỉ là anh cứu cô, cô giúp anh mà thôi. Hiện tại quan hệ giữa hai người bọn họ đang ở thế cân bằng không ai nợ ai.

Duy Nhược Hề dọc theo đường đi suy nghĩ rất nhiều không biết có nên rời khỏi Mặc gia hay không. Cô càng ở lâu tại Mặc gia thì sẽ khiến cho người khác hiểu lầm càng sâu. Cô sợ chính mình sẽ thật sự thích Mặc Diễm, cô căn bản cho rằng mình hiện tại không có tư cách nói chuyện yêu đương.

Xem ra cô cần phải đi, bằng không nếu rơi vào lưới tình thì thật sự không ổn. Duy Nhược Hề nhắm mắt lại hơi thở dài. Đến Mặc gia ở là chuyện nhất thời xúc động mà đáp ứng, hiện tại xem ra phải đi rồi.

Bình luận





Chi tiết truyện