Duy bảo bảo nghe được mụ mụ nó kêu Tiểu Bạch bằng Bạch xà tiểu thư thì trắng dã mắt ra. Quả nhiên mẹ nó thế nhưng không tra rõ ràng tiểu bạch là giới tính gì liền gọi bậy.
Kỳ thật Duy Nhược Hề cũng không biết vì cái gì mà mở miệng gọi bạch xà bằng tiểu thư, có lẽ là cảm giác được bạch xà trông xinh đẹp đi. Cô cảm thấy thân hình, màu sắc cùng ánh mắt của bạch xà là đẹp nhất trong tất cả các con rắn mà cô từng gặp, vì thế Nhược Hề lại khăng khăng cho rằng bạch là giống cái.
Còn thời điểm mà bạch xà nghe được Duy Nhược Hề gọi nó bằng Bạch xà tiểu thư thì giật mình sau đó nhìn thẳng vào Duy Nhược Hề và khè lưỡi ra.
Duy Bảo Bảo biết rằng Tiểu Bạch biểu hiện như thế là đang sinh khí cho nên chạy nhanh nói với Nhược Hề, “Mụ mụ, Tiểu Bạch là giống đực.”
Tiểu Bạch là giống đực, là giống đực, trong đầu Nhược Hề chỉ còn lại bao nhiêu đó thông tin.
“Mụ mụ, mụ mụ....” Bảo Bảo phải kêu lên vài tiếng thì Nhược Hề mới hồi thần trở lại. Cô lấy lại tinh thần nhìn vào Tiểu Bạch rồi nói, “Ngươi là công thật sao?”
Bạch xà nghe thế thì trước mắt Nhược Hề chợt lóe lên sau đó cô cảm giác được phía trước xuất hiện một cái bóng.
Là cái gì vậy? Duy Nhược Hề nhìn kỹ lại, ngay chỗ Tiểu bạch khi nãy bây giờ xuất hiện một đôi chân trắng nõn như ngọc đang xích lõa dẫm trên đám cỏ xanh tốt.
Duy Nhược Hề ngốc rớt ra sau đó từ từ nhìn lên trên, cái bóng dáng đó càng ngày càng rõ ràng và phát ra quang mang. Tiếp tục nhìn lên, một đôi bắp chân dài xinh đẹp, Duy Nhược Hề vẫn cứ tiếp tục từ từ nhìn lên, kế đó là cặp đùi thon dài xinh đẹp, rồi sau đó....sau đó Duy Nhược Hề ngốc rớt ra tại nơi này.
Qua một hồi lâu Duy Nhược Hề mới mạnh mẽ bưng kín lại ánh mắt và bắt đầu thét lên, “Aaaaaaaaaaaaa..Ngươi....ngươi tại sao không có mặc quần áo aaa......aaaaaaa!”
Người thanh niên trước mắt hừ lên một tiếng sau đó đem Duy Nhược Hề đang ngồi chồm hổm dưới đất vớt lên rồi không hề để ý một chút nào chuyện hắn không hề mặc quần áo âm sầm mở miệng:” Hiện tại đã xác định ta là công sao?” Liền cái địa phương kia cũng xem rồi nếu nữ nhân này còn dám nói hắn là giống cái là mẫu thì hắn liền một ngụm đem nàng nuốt.
“A a aa...aaa ta không thấy gì cả, aaaa ta không thấy gì cả.” Duy Nhược Hề giống như không có nghe thấy người trước mắt nói cái gì chỉ biết che mắt lại.
Duy Bảo Bảo thì ở một bên phập phập vỗ cánh bay tới bay lui vừa bay vừa la lên, “ A, xong rồi, xong rồi. Mẹ đem Tiểu Bạch hoàn toàn xem hết, xong rồi, xong rồi mẹ phải chịu trách nhiệm với Tiểu Bạch. Xong rồi! Xong rồi!”
“Câm miệng, cẩn thận ta đem lông ngươi nhổ xuống hết!” Tiểu Bạch nhìn Bảo Bảo lấp la lấp lánh ánh sáng đang kỉ kỉ tra tra không yên ở bên cạnh mắng. Bị mắng Bảo Bảo lập tức im lặng, ô ô Tiểu Bạch so với nó lợi hại hơn, nó đánh không lại nha.
Sau đó Tiểu Bạch lại bước đến gần nữ nhân đang đứng ngốc kia. Duy Nhược Hề càng thấy rõ gương mặt tuấn tú dần hiện ra trước mắt.
“Nga, thật là đẹp mắt nga.” Duy Nhược Hề vừa nói xong liền hối hận, rõ ràng là cô định nói là suất nhưng mà thế nào phát ra thành đẹp nha.
Tiểu Bạch lại nghiến răng nghiến lợi quát: “Đừng có nghĩ trên người của ngươi có mùi của Dạ là ta không dám ăn ngươi!” Thế nhưng dám dùng từ đẹp mắt hình dung hắn. Hắn rõ ràng là nam nhân. Tiểu Bạch quả thật muốn một ngụm nuốt luôn cái người này.
Duy Nhược Hề ngẩn người, ăn ta? Chẳng lẽ người này là Bạch xà?
“Ngươi...ngươi là Bạch xà?”
Người kia cắn răng nghiến lợi gật đầu.
Duy Nhược Hề nghi hoặc nhìn người trước mắt, vì sao con rắn kia lại biến thành người?
Chẳng lẽ bạch xà đã thành tinh? Rồi biến ảo thành người? Vừa nghĩ như vậy Duy Nhược Hề chợt nghe Bảo Bảo nói: “Mụ mụ, Tiểu Bạch đã sống rất nhiều năm, cũng đã sớm biến ảo thành người.”
“Rất nhiều rất nhiều năm?”
Duy Bảo Bảo bay lên đậu trên vai Tiểu Bạch: “Đúng vậy, Tiểu Bạch sống từ thời kỳ hồng hoang đến bây giờ.”
“Tiểu Bạch, cậu ta kêu Tiểu Bạch sao?” Duy Nhược Hề cảm thấy kỳ quái, làm sao mà Bảo Bảo biết được người kia kêu Tiểu Bạch đâu? Với lại Bảo Bảo làm sao rõ ràng Tiểu Bạch xuất hiện từ lúc nào?
Duy Bảo Bảo đương nhiên biết trong lòng Nhược Hề đang nghĩ cái gì, sau đó nó lại giúp Nhược Hề giải đáp nghi vấn trong lòng, “Mụ mụ, trong trí nhớ truyền thừa của ta có hắn, còn biết hắn kêu là tiểu Bạch!” Mỗi thần thứ sẽ nhận được truyền thừa trí nhớ từ đời trước. Mỗi thế hệ sẽ dùng tinh thần lực đem mấy trí nhớ này phong ấn vào thế hệ tiếp theo. Cứ thế mỗi con thần thú được sinh ra sẽ có một phần ký ức từ cha mẹ để lại.
Người kia nghe Bảo Bảo nói xong thì quay đầu nhìn lại Bảo Bảo hỏi: “Ngươi là Phượng Minh đời tiếp theo?” Tiểu Bạch nhớ rõ Phượng Minh trước khi chết đem trứng của nó phong ấn thật không nghĩ tới hiện tại đã nở ra.
Duy Bảo Bảo trầm mặc gật đầu, nó đương nhiên biết Phượng Minh là ai. Người đó chính là mẹ ruột của nó, chẳng qua sau khi sinh nó ra thì cùng Dạ chết đi.
Phượng Minh? Là mẹ của Bảo Bảo sao? Thật không ngờ Bảo Bảo cũng niên đại lâu như thế. Bạch xà cũng sống từ thời hồng hoang đến giờ nhưng mà làm sao nó lại to cở cánh tay thôi? Không phải thần thú càng sống lâu càng có thân hình vĩ đại sao?
Cái người nam nhân kia khinh bỉ nhìn Duy Nhược Hề một cái: “Ngươi thật ngây thơ, ai nói với ngươi càng sống lâu thì bản thể càng lớn? Không có kiến thức.”
Duy Nhược Hề nghe nói thế thì trừng mắt nhìn người kia một cái sau đó vội vàng đẩy hắn ra rồi che mắt lại hét to: “A....A, ngươi có thể đem quần áo mặc vô được hay không a.” Duy Nhược Hề vừa nhìn thì lại trông thấy hết, không biết mắt sau này có bị đỏ hay không đây.
Tiểu Bạch phiên cái xem thường, không phải chỉ có trần truồng một chút thôi sao. Này nữ nhân cũng làm quá lên. Sau đó hắn biến ảo một bộ quần áo đi ra.
“Xong rồi!” Tiểu Bạch lại vỗ vỗ cái người còn đang lấy tay che mắt kia.
Duy Nhược Hề lúc này mới chậm rãi mở mắt ra rồi hé ra một kẽ tay phát hiện người kia đã mặc xong quần áo mới bỏ tay xuống. Nhưng mà vì sao quần áo mặc trên người của hắn ta càng nhìn càng quen mắt? Sau đó Nhược Hề mới phát hiện rằng đồ người này mặc so với bộ đồ cô đang mặc giống nhau như đúc, chẳng qua có chút lớn hơn mà thôi.
Cái người kia dường như cũng biết Nhược Hề đang nghĩ cái gì cho nên lại hé miệng: “Trong này không có người nào khác mặc quần áo cho nên ta chỉ có thể huyễn ra một bộ giống bộ quần áo cô đang mặc.”
Biến ra? Quần áo cũng có thể biến ra sao? Vậy không biết nếu sờ lên quần áo thì đụng là quần áo hay là trực tiếp đụng đến thân thể? Nghĩ như thế Nhược Hề lập tức đỏ mặt, thực muốn cấp cho mình một bạt tay, không biết thế nào cứ nghĩ ba cái chuyện lung tung.
Còn cái người kia giống như biết được Nhược Hề suy nghĩ cái gì sắc mặt lại càng thêm khủng bố.
Sau đó Duy Nhược Hề có chút mất tự nhiên mở miệng: “Tiểu Bạch tiên sinh, không biết ngươi có thể giúp ta một việc hay không?” Nhược Hề nhớ rõ lục Tiểu Bạch còn là bạch xà vẫn hay giúp đỡ cô.
Tiểu Bạch, cái tên này cũng thật khó kêu nha, không biết ai lại đặt cho hắn cái tên kỳ cục thế này.
Tiểu Bạch lại nghiến răng nói: “chính là chủ nhân của không này đặt cái tên ngu ngốc như vậy đó.” Tiểu Bạch đương nhiên cũng không thích cái tên của hắn nhưng mà Dạ lại nói cái tên này vô cùng phù hợp với nó cho nên nhất định phải kêu tên này.
“Ngươi có thể giúp ta không?”
“giúp ngươi tìm linh thảo?” Dùng đầu ngón chân nghĩ Tiểu Bạch cũng biết Nhược Hề đánh cái chủ ý gì.
Duy Nhược Hề nhìn Tiểu Bạch rồi gật đầu. Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng: “Không giúp! Tự mình tìm đi!” Vừa dứt lời hắn lại biến ảo trở về hình dạng bạch xà.
Duy Nhược Hề thấy vậy cũng không nói gì chỉ là nhìn Bạch xà một cái rồi buồn bực tiếp tục tiếp lên phía trước tìm kiếm linh thảo. Vừa đi vừa oán, “Tiểu Bạch đáng chết, xấu bụng như vậy.”
Duy Bảo Bảo bay ở đằng sau lại mở miệng nói: “Mẹ không thể trách Tiểu Bạch được. Bởi vì hắn cũng không biết linh thảo ở nơi nào.” Chính là bản thân Duy Bảo Bảo cũng không cảm nhận được vị trí của linh thảo. Còn một điều nữa mà nó không nói chính là linh thảo vô cùng khó khăn hái được.
Bình luận
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1