chương 143/ 182

"Rốt cuộc ai làm Bạch Linh Nhi ra nông nỗi vậy?” Vương Chí Vũ tò mò hỏi, Bạch Linh Nhi là đại tiểu thư của Bạch gia, Vương Chí Vũ thật không biết ai có gan lớn như vậy, dám đem Bạch Linh Nhi đánh thành thế kia.

Viêm Kình Thương nghe Vương Chí Vũ hỏi thì nhìn lại Viêm Bân hừ lạnh một tiếng.

Vương Chí Vũ thấy được biểu tình của Viêm Kình Thương lập tức mở to hai mắt nhìn. Trời ạ, không phải là Viêm Bân đi? Vương Chí Vũ không nghĩ đến huynh đệ của anh ta cũng đủ ngoan đi, dám làm cho vị hôn thê trở thành như vậy. Tuy rằng Vương Chí Vũ biết Viêm Bân không thích Bạch Linh Nhi nhưng mà anh chưa từng nghĩ đến một ngày Viêm Bân lại làm ra chuyện thế này.

"Bân, là cậu?" Vương Chí Vũ vẫn là nhịn không được hỏi ra miệng.

Viêm Bân vẫn như cũ trầm mặc.

Thấy biểu tình của Viêm Bân thì Vương Chí Vũ khẳng định việc tốt kia là cậu ta làm. Thật không hiểu tại sao Viêm Bân lại làm cho Bạch Linh Nhi bị thương đến thế.

"Bác Viêm, cháu đi trước!" Duy Nhược Hề đứng dậy, chuẩn bị chạy lấy người, cô ở lại nơi này quả thật cũng không giúp được gì.

"Cháu khoan hãy đi, đợi lát nữa Bạch lão gia tử đi đến thì cháu đem chuyện Bạch Linh Nhi đối với cháu thế nào nói ra.” Viêm Kình Thương nghĩ Duy Nhược Hề không thể rời khỏi nơi này, bằng không lát nữa Bạch lão gia đến ông ta làm sao mà giải thích cho tốt.

Duy Nhược Hề nghe Viêm Kình Thương nói thế thì cũng không đi nữa, cô quay trở lại ghế ngồi xuống.

Vương Chí Vũ kinh ngạc nhìn Duy Nhược Hề, cô ấy….giọng của cô ấy làm sao lại giống như giọng nói của Duy Nhược Hề đến vậy?

"Cô là Duy Nhược Hề?" Vương Chí Vũ mở to hai mắt nhìn.

Duy Nhược Hề nhìn Vương Chí Vũ, cười cười, "Phải, chuyện lần trước còn phải cảm ơn anh!” Lần trước khi cô bị thương ở ngân hàng thì Vương Chí Vũ là người hỗ trợ chữa trị cho cô.

Vương Chí Vũ cười cười, "Không cần cảm tạ, cô biến hóa quá lớn làm cho tôi không nhận ra.”

Duy Nhược Hề gật đầu, mỉn cười với Vương Chí Vũ sau đó cũng không nói thêm cái gì.

Không qua bao lâu mọi người chợt nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp vang lên. Mọi người đang ngồi trên sô pha đồng loạt đứng dậy.

Viêm Kình Thương vội vàng tiến lên phía trước nghênh đón, "Bạch lão gia tử, ngài đã tới!"

Bạch lão gia tử tên đầy đủ Bạch Bách, ông cũng là trưởng bối của Viêm Kình Thương. Hơn nữa thanh danh của vị Bạch lão gia tử này phi thường tốt, người bình thường là sẽ không kêu tên thật của Bạch lão gia tử, chỉ biết kêu lên một tiếng Bạch lão gia tử.

Duy Nhược Hề cũng tiến lên phía trước hai bước nhìn rõ gia gia của Bạch Linh Nhi.

Bạch lão gia tử khoản hơn 70 tuổi, thoạt nhìn ông ấy rất tinh thần, không giống một lão già chút nào tuy rằng râu tóc đã hoa râm. Ánh mắt thực thiện lương, bên trong còn có một tia lo lắng.

Duy Nhược Hề không thể tưởng được một người nhìn rất chính phái và hiền lành như thế lại dạy dỗ ra một cô cháu gái như Bạch Linh Nhi.

Viêm Bân cùng Vương Chí Vũ cũng đồng thời cung kính kêu lên một tiếng, "Bạch gia gia!"

Duy Nhược Hề đi theo bọn họ cùng kêu một tiếng "Bạch gia gia, ", sau đó liền đứng ở một bên.

Bạch lão gia tử không có tâm trạng quan tâm đến lời chào hỏi của mọi người, ông tiến đến chỗ Viêm Kình Thương, "Kình thương, Linh Nhi thế nào? Rốt cuộc sao lại thế này?"

Lúc Viêm Kình Thương gọi điện thoại cho Bạch lão gia tử chỉ nói cho ông biết là Bạch Linh Nhi bị thương, bảo Bạch lão gia tử nhanh chóng chạy đến chứ không nói rõ nguyên nhân vì sao lại thế.

Viêm Kình Thương không nói gì, chính là mang theo Bạch lão gia tử đi vào bên trong phòng bệnh, Viêm Bân, Duy Nhược Hề cùng Vương Chí Vũ cũng đi theo vào.

Kỳ thật Duy Nhược Hề căn bản không muốn đi vào nhưng mà hiện tại nhìn đến Bạch lão gia tử Duy Nhược Hề không thể tin được một ông lão thiện lương làm sao mà dung túng cháu gái mình như thế.

Bạch lão gia tử vừa đi vào phòng bệnh liền thấy được Bạch Linh Nhi tái nhợt nằm trên giường thì đau lòng không thôi, “Linh Nhi, Linh Nhi, con tỉnh, gia gia đến đây!”

"Bạch gia gia, người đừng kinh hoảng, hiện tại Linh Nhi đã không còn nguy hiểm nữa!" Vương Chí Vũ mở miệng an ủi, nhưng anh ta căn bản không dám nói cho Bạch lão gia tử nghe tình huống thật sự của Bạch Linh Nhi chút nào.

"Rốt cuộc Linh Nhi bị thương ở vị trí nào?”

“Gân tay cùng gân chân toàn bộ bị đứt.” Vương Chí Vũ trả lời.

Bạch lão gia tử vừa nghe đến thế thì ánh mắt liền đỏ, ông nắm chặt tay lại, gân xanh trên trán cũng đều nổi lên. Rốt cuộc ai có thể nhẫn tâm đem một cô gái thành dạng này?

"Sau này Linh Nhi sẽ bị ảnh hưởng như thế nào?” Bạch lão gia tử đương nhiên biết hậu quả của việc gân tay gân chân bị đứt. Việc quan trọng bây giờ chính là Bạch Linh Nhi có thể khôi phục được hay không và có ảnh hưởng gì không.

“Tạm thời thì không có sự tình gì, chính là sau này cần nghỉ ngơi nhiều hơn, hơn nữa không thể thường xuyên đi lại. Cũng không thể mang vật gì nặng được.” Vương Chí Vũ biết không thể gạt được Bạch lão gia tử cho nên cũng nói thẳng ra.

Bạch lão gia tử nghe Vương Chí Vũ nói xong thì nhịn không được hạ xuống nước mắt, ông nói một tiếng cám ơn với Vương Chí Vũ sau đó quay đầu nhìn về Viêm Kình Thương, “Chúng ta đi thư phòng nói chuyện đi!” Bạch lão gia tử sợ quấy rầy cháu gái nên kéo mọi người rời khỏi.

Mấy người còn lại tiến vào thư phòng đương nhiên không có Vương Chí Vũ và Tiểu Phong bởi vì bọn họ chỉ là hai cái bác sĩ tự nhiên ở lại chăm sóc cho Bạch Linh Nhi.

"Rốt cuộc sao lại thế này? Kình thương, con nói cho lão già này biết đi!” Bạch lão gia tử cũng không hồ đồ, người của bát đại gia tộc thì làm sao người bình thường có khả năng đắc tội. Hơn nữa với thanh danh của Bạch lão gia thì sẽ không có người thương tổn đến Bạch Linh Nhi, Bạch gia căn bản không có cừu nhân.

“Thương tích của Linh Nhi là do Viêm Bân tạo thành!” Viêm Kình Thương thở dài một hơi, chuyện này là không thể nào dấu được. Hiện tại chỉ hy vọng Bạch lão gia tử không cần quá thiên vị cháu gái thì tốt rồi.

Mọi người nhưng không có nghĩ đến Bạch lão gia tử nghe đến thế thì ánh mắt lập tức thay đổi, nguyên bản ánh mắt thiện lương vô hại lại trở nên nghiêm khắc đáng sợ vô cùng.

Viêm Kình Thương cùng Viêm Bân lập tức cảm giác được một trận uy áp khủng bố chèn ép qua. Hai người đều nhịn không được kêu rên một tiếng.

Viêm Kình Thương cùng Viêm Bân căn bản không có nghĩ đến Bạch lão gia tử lại lợi hại như thế.

Duy Nhược Hề cau mày đứng ở tại chỗ, vừa mới thấy được sắc mặt của Bạch lão gia tử thay đổi thì Duy Nhược Hề liền cảm giác được một cỗ Tinh thần lực hướng tới bản thân cho nên Duy Nhược Hề phải dùng tinh thần lực của bản thân chống lại.

Bạch lão gia tử có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua cô gái nhỏ bên cạnh, phát hiện ra cô gái không có một tia kinh hoảng hoặc là sợ hãi. Cô gái này là ai? Thế nhưng không bị tinh thần lực của ông chế trụ?

Vừa nghĩ xong Bạch lão gia tử lại cảm giác được một cỗ tinh thần lực khác đè ép lại đây, hơn nữa so với tinh thần lực của bản thân ông còn mạnh hơn rất nhiều, ông nhịn không được vội vàng thu hồi tinh thần lực để chống cự cỗ tinh thần lực vô cùng cường đại này. Thế nhưng một điều ngạc nhiên nữa, ông phát hiện tinh thần lực của bản thân không thể nào chống lại được cổ uy áp kia. Bạch lão gia tử nhịn không được kêu lên một tiếng, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch.

Tại sao có thể như vậy? Tinh thần lực của ông đã đạt tới cấp 27, thế giới này thế nhưng còn có người có tinh thần lực cao hơn ông sao? Bạch lão gia tử lại tiếp tục cảm thấy từng đợt uy áp liên tiếp đè ép lại, ngay cả khi ông muốn di động một chút cũng thực khó khăn.

Viêm Kình Thương cùng Viêm Bân cũng là khổ không nói nổi, không biết vì sao bọn họ lại cảm giác thêm một đợt uy áp so với ban đầu còn cường đại hơn.

Duy Nhược Hề có chút giật mình vì phản ứng của Bạch lão gia tử, cô không nghĩ đến tinh thần lực lại có thể được dùng như thế này. Xem ra bản thân của cô đối với tinh thần lực hiểu biết còn chưa đủ sâu. Thấy phản ứng của mọi người cô mới đem tinh thần lực thu trở về.

Như thế Bạch lão gia tử mới cảm giác được trận chèn ép kia đã mất đi, áp lực quanh thân Viêm Kình THương và Viêm Bân cũng không còn. Hai cha con kinh hãi nhìn lại Bạch lão gia tử nhưng lại phát hiện sắc mặt của Bạch lão gia tử cũng tái nhợt, giống như chịu thật lớn thống khổ.

Sao lại thế này? Hai cha con nhà họ Viêm không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Bạch lão gia tử thì biết rõ, cô gái thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi kia có tinh thần lực cực cao. Ông tiến đến trước mặt Duy Nhược Hề khẽ gật đầu mở miệng, “Cô nương, đây là ân oán của ta với Viêm Bân thỉnh cô không cần nhúng tay vào.”

Đối với người nhỏ tuổi lại lợi hại hơn mình Bạch lão gia tử cũng không cảm thấy cái gì sỉ nhục.

Duy Nhược Hề ngơ ngác nhìn Bạch lão gia cảm thấy có chút hồ đồ, cái này là tình huống gì?

Viêm Kình Thương cùng Viêm Bân cũng không hiểu ra sao nhìn về phía Bạch lão gia tử cùng Duy Nhược Hề, vì sao Bạch lão gia tử lại đối Duy Nhược Hề cung kính như vậy? Chẳng lẽ vừa rồi bọn họ cảm nhận được một cỗ uy áp cường đại là do Duy Nhược Hề phát ra?

Hai người đồng thời ngây ngẩn cả người, nguyên lai tưởng rằng tinh thần lực của Duy Nhược Hề Tinh cũng liền cấp 20, hiện tại xem ra tinh thần lực của cô ấy đã tăng cao lên rất nhiều. Nghĩ đến đó hai người đều thay đổi sắc mặt.

Bạch lão gia tử thấy Duy Nhược Hề không nói gì thì gật đầu với cô sau đó quay sang Viêm Kình Thương và Viêm Bân vẻ mặt giận dữ nói, “Rốt cuộc sao lại thế này? Viêm Bân tại sao lại làm bị thương Linh Nhi?”

Bạch lão gia tử thật không ngờ cháu gái của ông lại bị Viêm Bân đánh thành nông nỗi, rõ ràng mấy ngày hôm trước Linh Nhi còn nói cho hắn hai đứa nó vô cùng ân ái. Hôm nay biết được sự thật Viêm Bân dám đem gân tay gân chân của Linh Nhi cắt đứt hết thì ông hận không thể một chưởng đánh chết thằng nhãi kia.

Viêm Bân lại hướng tới Duy Nhược Hề nhìn một cái, cúi đầu không biết nên như thế nào nói cho Bạch lão gia tử từ đầu đến cuối câu chuyện.

Bình luận





Chi tiết truyện